“Xí, ngươi mà để ý đến thể diện chắc? Tì nữ kia của ngươi là đệ tử cuối cùng của tông chủ U Động Thiên của U Minh Tông đấy. Có cô ấy ở đây, ngươi muốn đi ngang nơi nào chả được”.
“Đi ngang, vậy khác nào con rùa?”
“Haha...”
Lâm Vi Vũ cười không ngừng.
Đã nhiều ngày, cô ta vẫn không rời khỏi Thiên Đạo lâu mà tiếp tục ở lại. Cô ta ngày càng tò mò về Tần Ninh.
Nhất là khi thấy sự cung kính của Vân Sương Nhi với Tần Ninh.
Đó không phải giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm.
Lâm Vi Vũ thật không thể hiểu nổi, Tần Ninh này rốt cuộc đã làm gì mà một thiên chi kiêu nữ cỡ đó phải một mực đi theo?
Tần Ninh gọi lão Vệ, Lý Nhất Phàm, Thanh Vân tông, Kiếm Tiểu Minh của Tống Đại Hải quay về Thanh Vân tông. Trên đường đi, Lâm Vi Vũ cũng chờ mong vô cùng. Nghe nói Thanh Vân tông đã xuống dốc, không biết giờ mọi thứ thế nào.
Mà khi mấy người Tần Ninh quay về Thanh Vân tông thì toàn bộ khu Đông Bắc của vùng đất Cửu U cũng náo nhiệt hẳn lên.
Những tông môn có quan hệ tốt với Thiên Đạo lâu cũng sẽ bày tỏ một chút, chuẩn bị tham gia hôn lễ.
Mà một vài tông môn cũng là âm thầm tính toán gì đó.
Khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, từng ngọn núi cao ngất, nguy nga đứng vững, mà trong một dãy núi nào đó có chừng bảy ngọn núi dựng thẳng đứng lên.
Bảy ngọn núi kia phảng phất như ứng với bảy ngôi sao trên trời, huyền diệu vô cùng.
Trong đó có những tòa lầu các được xây dựng nguy nga, linh khí tràn đầy, chim bay thú chạy, nối liền không dứt, cảm giác như khu vực cho tiên ở.
Nơi đây chính là nơi tọa lạc của Thất Tinh Cung, một trong bảy tông môn lớn.
Thất Tinh Cung truyền thừa hơn mười vạn năm, chìm chìm nổi nổi, ở trong vùng đất Cửu U vẫn sừng sững đứng yên, gần đạt cấp bậc như bốn tông môn lớn.
Dãy núi Thất Tinh này xung quanh có hơn ngàn ngọn núi lớn nhỏ, đâu đâu cũng có chỗ cho đệ tử tu hành.
Chỉ riêng điểm này thôi, cũng đủ thấy nội tình của Thất Tinh Cung không hề kém hơn Thiên Đạo lâu.
Mà lúc này, ở trong cung chủ của Thất Tinh Cung, có những bóng người đang đứng ở đại điện.
Người đứng đầu lấy tay đỡ trán, như rơi vào trầm tư