Cuối cùng Dương Thanh Vân quyết định vào trong thành trước điều tra chút tình hình rồi nói sau.
Điều tra hơn nửa ngày cũng không có tin tức.
Ba lão già trông coi Tần Ninh bất tỉnh cũng hết cách.
Đối với thế giới Cửu Thiên bọn họ thật sự không biết gì.
Bây giờ ngay cả ở đâu cũng không biết.
Chỉ biết là trên Hóa Thánh là Hư Thánh, trên Hư Thánh là Thánh Nhân.
Chỉ biết là Thánh Khí, Thánh Quyết, Thánh Đan dựa theo phẩm mà tính.
Nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí ngay cả tứ phẩm có hay không, mấy lão già kia cũng không biết.
Quá ngơ! May mắn duy nhất là ở cùng Tần Ninh không có tách ra.
Nhưng bây giờ Tần Ninh đang hôn mê, làm sao để Tần Ninh tỉnh lại cũng không biết.
Mất hết hồn vía! Là thật sự mất hết hồn vía, căn bản không biết nên làm gì.
Vốn chỉ muốn cùng Tần Ninh tiến vào thế giới Cửu Thiên, chắc là thuận buồm xuôi gió, hưởng chút ánh sáng U Vương, nhưng bây giờ tốt rồi, U Vương trực tiếp ngã xuống.
Huyền Chấn bất đắc dĩ nói: “Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, chúng ta cứ chờ ở đây cũng không phải cách”.
“Có lẽ Tần Ninh là vì mấy người chúng ta tránh né không gian sụp đổ, hao phí cái gì đó mới dẫn đến ngủ mê man không dậy nổi”.
“Có nên thử chút biện pháp gì không theo lệ thường?”
Nghe thấy lời này của Huyền Chấn, hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận chân mày cũng nhướng lên.
Có lý!
“Nhưng…”, Tiên Vô Tận do dự nói: “Dương Thanh Vân đi tìm hiểu tin tức rồi, nếu như chúng ta tùy tiện động tay có nên hay không…”
“Lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy thứ này!”, Tuyết Ưng mở miệng nói: “Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Dương Thanh Vân giống chúng ta, căn bản không hiểu gì về thế giới Cửu Thiên, trông cậy hắn tìm được Thánh Đan gì cho Tần Ninh ăn sao?”
“Ngay cả Thánh Thạch trên người tên nhãi này cũng không có, đi đâu được?”
“Cảnh giới Hóa Thánh tầng hai, hắn cũng không đủ nhìn!”
“Chúng ta thà ở đây chờ đợi, không bằng ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị!”
Ba người Tuyết Ưng, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cắn răng.
Được! Cứ thử xem! Nếu Dương Thanh Vân quay về, đoán chừng nhất định sẽ không muốn nhìn thử.
Ba người đi đến dưới tượng phật trong ngôi miếu đổ nát.
Nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Tần Ninh, cơ hội sống sót giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu tan, ánh mắt mấy người đều mang theo lo lắng.
“Thử như thế nào?”
Tuyết Ưng không nhịn được nói.
“Tiên Vô Tận, ngươi nói xem, Thiên Ngoại Tiên các ngươi nhiều đồ tốt như vậy, ngươi đối với đan sư cũng hiểu biết hơn bọn ta nhiều!”
“Được!”
Tiên Vô Tận lúc này đi ra, trong tay xuất hiện một cây ngân châm.
“Ta thử đâm trước xem!”
Tiên Vô Tận nói xong trực tiếp xuống tay.
Ba người nói không giả.
Đối với thế giới Cửu Thiên bọn họ không biết gì, không dám tùy ý đưa Tần Ninh đến đâu.
Ngộ nhỡ bị người ta hại, mấy người bọn họ căn bản không có sức mạnh phản kháng.
Bao gồm lần này Dương Thanh Vân một mình đi điều tra, ba người cũng không yên tâm.
Nhưng Tần Ninh hôn mê, bọn họ không có bất kỳ biện pháp gì.
Lúc này Tiên Vô Tận đâm một cây ngân châm xuống, hai người Huyền Chấn và Tuyết Ưng mặt đầy khẩn trương.
“Không phản ứng rồi!”
“Lão phu biết!”
Tiên Vô Tận quát lên: “Gấp cái gì? Ngươi tưởng rằng người nằm đây là người bình thường sao? Cơ thể hắn cấu tạo không quá giống với người thường!”
“Đừng gấp!”