Bọn họ sống hơn ngàn năm là sống vô ích rồi!
"Giết!"
Hai người bị lửa giận thiêu đốt, lúc này sải bước đi ra, thân ảnh trong nháy mắt lao xuống.
"Tự tìm cái chết!"
Nhìn thấy hai người vậy mà dám can đảm tiến về phía mình, Tần Ninh khinh miệt nở nụ cười lạnh.
Rút kiếm Đoạn Không ra.
Kiếm Đoạn Không!
"Chém!"
Tần Ninh thấp giọng quát một tiếng, kiếm Đoạn Không lúc này phóng thích ra từng đường kiếm mang, ngàn vạn kiếm mang rực rỡ chói mắt.
Cùng lúc đó, thần hồn Băng Hoàng ở phía sau Tần Ninh cũng giết ra cùng với kiếm mang.
"Chém ngươi trước đã!"
Tần Ninh hừ một tiếng, chỉ kiếm vào Thạch Đông Thiên rồi chém một kiếm xuống.
Bịch!
Một khắc sau, một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Kiếm mang trực tiếp rơi xuống, cơ thể của Thạch Đông Thiên bị chém làm đôi, máu bắn tung toé hoá thành một màn mưa máu.
Một kiếm chém chết Tạo Hoá!
Giờ phút này, vô số ánh mắt ngập tràn đờ đẫn nhìn về phía không trung.
Tần Ninh vẫn đứng vững ở trên đầu thang trời, trước cửa cung Bắc Thương.
Người thanh niên ngạo nghễ đứng đó, tay cầm trường kiếm, chân giẫm lên rồng băng, giống như một sát thần vô địch khinh thường quần hùng.
Hải Phong Thủ lúc này hoàn toàn sững sờ.
Sắc mặt trắng bệch, thân ảnh của Hải Phong Thủ vội vàng lùi lại phía sau.
Thật là đáng sợ!
Một kiếm vừa rồi của Tần Ninh nếu như không lựa chọn mục tiêu là Thạch Đông Thiên mà là ông ta thì bây giờ người chết chắc chắn là ông ta rồi.
Hư ảnh phượng hoàng màu băng lam phía sau tên tiểu tử này rốt cuộc là thứ gì?
Dung nhập với kiếm, uy lực lại mạnh mẽ bá đạo đến vậy.
Tần Ninh bây giờ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hải Phong Thủ.
"Người Huyết gia và Lãng gia là do ta giết, người của Long Hiên các cũng là do ta giết".
"Ba bên Thạch gia, Hạ gia, Thiên Thượng các nói ta giết người, thế nhưng đại lục Bắc Hải của ngươi hình như không có ai chết mà?"
Hải Phong Thủ máy móc gật đầu.
"Nếu đã không thù không oán với ta mà muốn giết ta, vậy thì càng đáng chết hơn!"