“Ngươi yên tâm đi!”
Một người trong đó mở miệng nói: “Võ giả Tinh Mệnh đều sống khá dai, dựa theo Thanh Thanh tiểu thư nói, nhất định phải là cảnh giới Thánh Nhân mới có tác dụng với Long đại nhân”.
“Huyết Ninh Nhi, đây cũng là cơ hội của ngươi”.
“Lần này có thể trợ giúp Thanh Thanh tiểu thư lấy được ấn tượng tốt của Long đại nhân, muốn tăng lên Thánh Nhân, Long đại nhân có thể giúp ngươi làm được điều này dễ như trở bàn tay”.
“Vậy làm phiền hai vị!”
Lúc này Huyết Ninh Nhi mỉm cười nói.
Thương Long điện! Thanh Châu Bắc Vực bá chủ.
Thương Long trong điện có không ít Thánh Nhân, mà người có thực lực mạnh nhất chính là cường giả Địa Thánh.
Long đại nhân mà hai người nói tới chính là một vị cường giả Địa Thánh.
Giờ phút này hai người kia mở miệng Dương Thanh Vân ngồi trên ghế ra, nhét từng viên đan dược vào trong miệng.
Dần dần, hai mắt Dương Thanh Vân đỏ như máu, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Chơi vui không?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Ba người còn chưa tới kịp quay người.
Ầm ầm... Hai tiếng nổ vang lên, hai người kia ngã xuống đất ngất đi trong nháy mắt.
Huyết Ninh Nhi muốn nói cái gì đó, nhưng trong nháy mắt đã bị trùm đầu lại, một bàn tay đập ngất đi.
Lúc này Tần Ninh đi đến trước cái ghế, hai tay nâng gò má của người có mái tóc dài rối tung kia lên.
“Thanh Vân... Thanh Vân...”, “Tần công tử, làm sao bây giờ?”
Lúc này Lăng Loạn đạo không nhịn được nói.
“Dẫn Thanh Vân rời đi khỏi này trước đã”.
Tần Ninh nói thẳng: “Không cần phải để ý đến ba người này, đi”.
“Được rồi!”
Hai người lập tức rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh thật lâu, đột nhiên một tiếng ưm vang lên.
“Hả?”
Huyết Ninh Nhi mở hai mắt ra nhìn cái ghế trống trơn, ánh mắt sững sờ.
“Mau dậy đi, mau dậy đi!”
Huyết Ninh Nhi quát: “Người đâu rồi?”
Người đâu rồi?”
Lúc này hai tên đàn ông đứng dậy, nhìn thấy căn phòng trống rỗng cũng sững sờ.
Huyết Ninh Nhi vội vàng chạy ra ngoài.
Đại điện bên ngoài, hai tên tỳ nữ té xỉu.
Giờ phút này Huyết Ninh Nhi lập tức phóng ra một tín hiệu.
Không lâu sau, mấy chục bóng người đã tập trung đến.
“Tiểu thư!”
Mấy người kia tới gần.
“Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả?
Có người xâm nhập vào trong khuê phòng của ta, cướp người của ta đi mà các ngươi không hề biết?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt những người kia trắng bệch.
“Ninh Nhi, sao vậy?”
Lúc này mấy bóng người bay đến.
“Cha, đại ca!”
Huyết Ninh Nhi nhìn thấy hai người kia lập tức đi ra phía trước, vội vàng nói: “Cha, lúc trước con bắt một người đến, thế nhưng lại bị cướp đi, thế mà trong cung không có một người phát hiện”.
“Nếu người kia muốn giết con gái, chỉ sợ con gái đã chết!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyết Phương Đông lạnh lẽo.
“Lại có việc này?”
“Vô cùng chính xác!”
Huyết Phương Đông quay người nhìn về phía mấy người.
“Đáng chết!”
Vừa dứt lời, Huyết Phương Đông trực tiếp bắt lấy mấy người, cơ thể của những người kia nổ tung ầm ầm.