Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đau lòng nhìn Tần Ninh.
Tinh thần của mọi người không được tốt cho lắm.
Hơn trăm người cùng đi vào nơi sâu, cũng gặp được nhiều thánh thú trong bí cảnh hơn.
Trên đường đi, mọi người thấy không ít các cung điện bị tàn phá hay thành lầu sụp đổ.
Một số nơi thì có thu hoạch, một số nơi thì không.
Mà lần này, đệ tử Võ Môn cùng Thanh Minh thu hoạch được không ít, lần này quay về đủ để cho bọn họ nâng cấp.
Mỗi ngày Tần Ninh đều chỉ ngồi nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sẽ cho Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi đi xử lý.
Nửa tháng sau đó, mọi người đã đi vào độ sâu hơn ngàn dặm. Hôm ấy, trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì một đội người chạy tới đây.
“Đại nhân!”
Người đứng đầu thấy Tần Ninh thì chắp tay.
“Mạnh Ngọc!”
Thấy người này, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thất đại Kiếm Hộ của Nhất Kiếm Các đều là cao thủ Thánh Tôn đỉnh phong, đứng đầu là Phong Vô Tình, mà Mạnh Ngọc cũng là một trong thất Kiếm Hộ, đã hiện thân trong trận chiến tại Võ Môn.
“Các chủ phát hiện ra một thành cổ, nên cho chúng ta phân ra đi tìm đại nhân ạ”.
Mạnh Ngọc cung kính nói: “Cũng không chỉ có Nhất Kiếm Các ta là phát hiện nơi này, cho nên các chủ đang ở bên đó chờ rồi ạ”.
“Ồ?”
Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Vậy thì ta xuất phát thôi”.
Những ngày này, bọn họ cũng phát hiện mấy di tích thành cổ, nhưng phần lớn đều bị tàn phá.
Lý Huyền Đạo đặc biệt phái người tới tìm hắn thì khả năng cao là tìm được nơi tốt.
Mạnh Ngọc không nói thêm nhiều, cho người dẫn đường đưa mọi người xuất phát.
Cung thành lúc này đứng sừng sững giữa hai ngọn núi, nhìn phải dài khoảng trăm dặm.
Mà cả tòa thành tựa như bị khảm ở giữa hai dãy núi, nhìn không thấy đáy.
Hơn nữa, tòa thành này trông vô cùng sống động, khiến người ta sợ hãi trong lòng.