Trong phòng, Tần Ninh nghe thấy tiếng nói, uể oải ngồi lên từ trên giường.
“Sắp đi ngang quan vực bích rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta dẫn các nàng ra ngoài xem!”
Sắc mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hiện lên vẻ mệt mỏi, hiển nhiên mười mấy ngày không ít được Tần Ninh “tàn phá”.
Nhưng lần này đến thánh vực Đại Võ là Lý Huyền Đạo dẫn dắt bọn họ, hai người thực sự không biết đi xuyên qua vực bích từ thánh vực này đến một thánh vực khác, rốt cuộc có cảm giác gì.
Mặc đồ xong xuôi, ba người cùng ra khỏi phòng.
Lạc Ninh Ninh nhìn thấy ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất hiện cũng có ánh mắt cổ quái.
Cô ta nghi ngờ, đây thực sự là Tam Đế chuyển thế ư?
Mười mấy ngày nay Tần Ninh không ra khỏi phòng.
Vẫn luôn tu hành?
Cô ta không tin! Nếu tu hành, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi sao cứ phải ở trong phòng mười mấy ngày?
Mười mấy ngày nay, ba người đã làm gì, cô ta cũng hiểu.
Người đã từng là Tam Đế, nay cũng khuất phục dưới váy của hai vị tuyệt sắc giai nhân này?
Càng nghĩ những điều này, Lạc Ninh Ninh càng cảm thấy không phục thay cho đại nhân nhà mình.
Đại nhân nhà mình có điểm nào không bằng hai người này?
Tần Ninh bị mù rồi phải không?
“Tần công tử, mấy ngày nay xem ra thật nhàn hạ”.
Lạc Ninh Ninh thản nhiên nói.
“Dù sao cũng có người của Thanh Tiêu Thiên bảo vệ, ta không lo lắng cho sự an nguy của mình”.
Tần Ninh cũng chẳng quan tâm đến ý trong lời nói của Lạc Ninh Ninh.
Đến trước hành cung, chỉ thấy bầu trời phía trước u ám, dường như lúc này cả trời đất đều biến thành một hồ nước vẩn đục.
Lúc này, đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi cũng đều đi ra.