Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai huynh cũng biết ba lão già chúng ta đều là cảnh giới Thánh Tôn, nhưng muốn tiến thêm bước nữa e là uống nước thần cũng vô dụng, tiềm lực của chúng ta đã cạn kiệt”.





“Nhưng nếu ăn loại đan dược này vào, cam đoan đại ca, nhị ca có thể tiến thêm một bước, đạt được thành tựu trong cảnh giới Thánh Tôn”.





Nghe vậy, Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn mất hết sạch vẻ kiên nhẫn.





“Tam đệ, đệ...”





Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn biết rõ, bọn họ tuổi đã cao, đạt đến cực hạn của cuộc đời.





Võ giả đều có cực hạn.





Những nhóm thiên kiêu có khả năng cực hạn là Thánh Đế, nhưng bọn họ cũng chẳng phải thiên kiêu tuyệt thế.





Đời này đạt đến được Thánh Tôn đã là không tầm thường rồi.





Dù có nuốt thiên tài địa bảo thì cũng có mà tiến thêm một bước.





Nhưng nếu thật sự có thể như Giang Tĩnh nói, thì chút dược liệu kia có tính là gì đâu?





“Đệ lấy từ đâu ra đây?”





Nghe vậy, Giang Tĩnh chỉ thần bí cười nói: “Đại ca, nhị ca, các huynh đừng hỏi vội, rồi các huynh sẽ biết rõ, giờ chỉ cần tin tưởng ta thôi”.





“Chúng ta đã cộng sự mấy vạn năm rồi, các huynh hẳn cũng hiểu lòng ta với Giang gia”.





Giang Tĩnh nói xong, nuốt Hồn Thể Quy Nguyên Đan vào, cười nói: “Ta bế quan trước đây, có tin hay không thì tùy hai huynh vậy”.





Giang Tĩnh nói xong, đi vào từ đường rồi biến mất.





Giang Hoàng Vĩ cùng Giang Khôn lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên.





Hai người nhìn đan dược trong tay, nhất thời phân vân khôn xiết.





Mà cùng lúc đó, trong biệt viện của Tần Ninh.





Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đến với nhau.





Giang Y Y cũng đi cùng Giang Tiểu Tiểu tới.





Cả hai nhìn Tần Ninh với vẻ khó hiểu.





Sáng sớm, cả hai nhận được tin của Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải rằng từ nay trở đi họ sẽ tu hành một tháng với Tần Ninh.





Thật sự là không thể tin được.





Giang Ngạo Tuyết thì hiểu được một chút chuyện.





Tần Ninh chắc chắn có quan hệ thâm sâu với Giang Tĩnh thái thượng, mới có thể sử dụng quyền lợi khiến cho cha của cô ta cũng phải cúi đầu.





Mà Giang Y Y thì càng chắc chắn Tần Ninh không đơn giản.





“Đến rồi à, vừa kịp lúc”.





Tần Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy bảo các ngươi, hy vọng một tháng này có thể khiến các ngươi thu hoạch được nhiều”.





“Giờ thì xong rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”





Xuất phát?





Không tu hành trong Giang phủ sao?





Giang Ngạo Tuyết hỏi: “Tần công tử, Giang phủ có diện tích khá rộng, có cả nơi tu hành”.





“Hơn nữa, Y Y trước đó không lâu còn bị công kích, chúng ta ra ngoài bây giờ e là rất nguy hiểm”.





Tần Ninh nghe vậy, cười nói: “Yên tâm, có ta ở đây mà”.





“Chuẩn bị đi thôi!”





Tần Ninh vẫy tay, định triệu hoán Cửu Anh.





Nhưng lại phát hiện ra Cửu Anh không ở đây.





“Phệ Thiên Giảo, ngươi chở chúng ta!”





Tần Ninh nói.





Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì ghé vào vai Giang Tiểu Tiểu, vẻ mặt khó chịu.





“Đan dược cũng ăn rồi, ngươi bớt diễn đi cho ta, có tin đến lúc ngươi nhớ lại, ta cho ngươi lươn đến mức không thể lươn thêm được không hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK