Ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm lại.
Lão Vệ lúc này vội vàng bước đến đỡ Tần Ninh.
“Tần đại gia, ngài không sao chứ?”, tôm cát nhỏ lúc này cũng không vui đùa ầm ĩ mà lộ ra vẻ lo lắng.
Tần Ninh của hôm nay giết người đến nghiện, nhưng tình hình của bản thân cũng không được tốt cho lắm.
“Các ngươi đi hết đi!”
Tần Ninh lúc bấy giờ phất tay một cái.
Đám người đại trưởng lão, Lý Nhất Phàm còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lão Vệ lại ngăn họ lại.
“Mau chóng rời đi đi!”
Lão Vệ mở miệng, đám người không dám nói gì thêm.
Tôm cát nhỏ nhìn về phía lão Vệ, chậm rãi nói: “Có chuyện gì lập tức thông báo cho ta biết, ta ở ngay bên trong Đại Vũ Lục Châu!”
“Ừm!”
Năm vị trưởng lão không biết tiếp theo phải làm gì, thế nhưng lão Vệ cũng đã lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói gì chỉ có thể rời đi.
Dần dần bên trong sơn cốc, một già một trẻ im lặng đứng vững.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, hai tay đào bới mặt đất, từng lớp đất Thất Nguyên bị bới ra, máu trên đầu ngón tay của Tần Ninh tí tách chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất Thất Nguyên.
Tần Ninh lảo đảo ôm pho tượng của Tần Kinh Mặc đi vào bên trong hố.
Một ngôi mộ dần dần được hình thành.
Lúc này, trong lòng Tần Ninh bỗng có chút bi thương, hắn nhớ đến Hâm Hâm.
Trước đây, cũng là như thế này.
“Kinh Mặc ca... ca... an nghỉ đi!”
Tần Ninh thở dài một hơi, quỳ xuống, ngón tay run rẩy lấy bình ngọc ra.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!
Cái này là quà hắn chuẩn bị cho buổi gặp gỡ với Kinh Mặc.
Thế nhưng bây giờ chỉ có thể trồng ở nơi đây, cho dù có tươi mới tinh tế cũng không thể nhìn thấy được nữa rồi.
“Ta thích hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sau này ta muốn trồng những khóm sen xanh lớn trong phủ đệ của ta...”
Dường như giọng nói ngày hôm qua vẫn còn lảng vảng bên tai.
“Khụ khụ...”
Lúc này Tần Ninh bỗng ho khan một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
“Công tử!”
Lão Vệ bây giờ đau lòng nói: “Người mất đã mất rồi, công tử xin hãy nén bi thương!”