Sát ý lạnh như băng, cuốn quanh bốn phía cơ thể hai người.
Nếu có người nói cho bọn họ biết Thiên Nhân nhị bộ có thể giết Thiên Nhân thất bộ, bọn họ nhất định cười đến rụng răng.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể.
Nhưng hôm nay chuyện tuyệt đối không thể lại cứ như vậy xảy ra.
Hơn nữa còn xảy ra trên người bọn họ.
“Tần Ninh!”
Liễu Thanh Phong quát lên: “Ngươi thật sự phải kiên quyết như vậy sao?”
“Kiên quyết?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Tự các ngươi có sát tâm với ta, các ngươi nhất định phải chết!”
“Cửu Linh Tinh Thần kiếm!”, một kiếm lại chém xuống.
Vương kiếm độ sinh! Kiếm mang sáng chói.
Nhìn thấy ánh kiếm kia hạ xuống, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê sắc mặt trắng nhợt.
Ầm… Chính lúc này, hư không rung chuyển.
Trong nháy mắt, một thân ảnh xuất hiện.
Người kia tay cầm linh luân, trực tiếp đập ra.
Bùm! Trong nháy mắt, kiếm của Tần Ninh lệch hướng quỹ đạo ban đầu, hướng về hướng khác.
Xông thẳng tới chân trời.
Ầm… Trên bầu trời tiếng nổ đùng nứt toác, chín loại thuộc tính linh khí giải phóng ra sóng chập chờn.
“Tông sư huynh!”
Nhìn người đến, Liễu Thanh Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chết! Hôm nay không phải chết.
Tông sư huynh đến rồi! Nghe thấy ba chữ tông sư huynh, những người khác cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Bảo lầu.
Tông Hoài An! Đứng đầu tứ đại phó lầu chủ, cảnh giới Bán Vương! Người này đến rồi thì tàn sát hôm nay nên kết thúc.
Lúc này thân ảnh Tần Ninh đứng yên giữa không trung, nhìn thân ảnh xuất hiện kia.
Cả người võ phục màu đen, vóc dáng khôi ngô, khí thế kinh người.
Cho người ta cảm giác từng đường linh thức vô hình lan truyền ở bốn phía.
Đây là cảnh giới Bán Vương.
Bán Vương cũng không phải là Vương Giả.
Nhưng so với tồn tại Thiên Nhân đỉnh cấp thì mạnh hơn.
Võ giả cảnh giới Bán Vương đã bắt đầu ngưng tụ biển linh thức, chỉ có điều biển linh thức không ổn định mà thôi.
Tông Hoài An! Cường giả Bán Vương của Thiên Bảo lâu hiện thân rồi.
Ánh mắt của Tần Ninh rất bình tĩnh, hắn nhìn về phía Tông Hoài An.
"Công tử Tần Ninh, sự việc đã đi tới nước này rồi, hà cớ gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"
Tông Hoài An nhìn về phía Tần Ninh, rồi mở miệng nói: "Chi bằng hai bên, ta và ngươi hãy dừng tay lại, Thiên Bảo lâu bọn ta nhất định sẽ không so đo tính toán với ngươi nữa!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của Liễu Thanh Phong đầy ngơ ngác.
Bọn họ buông tha cho Tần Ninh dễ dàng như vậy sao?
Vậy thì quá hời cho Tần Ninh rồi!
"Nếu như Tần công tử vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình ..."
"Thì như thế nào?"
Tần Ninh thu kiếm lại, rồi cười nói.
"Thiên Bảo lâu bọn ta sẽ không để yên cho người khác bắt nạt đâu".
"Nếu công tử Tần Ninh muốn đấu thì Thiên Bảo lâu bọn ta cũng có hơn một trăm vị Thiên Nhân thất bộ, vài vị Bán Vương, một vị Vương Giả sẵn sàng đấu với Tần công tử một trận!"
Tông Hoài An vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều khiếp hãi.
Tông Hoài An cũng chẳng phải là người dễ chọc.
Bản thân ông ta đã có cảnh giới Bán Vương, nếu phải chiến đấu với Vương Giả, Tông Hoài An cũng không hề sợ hãi! Và điều quan trọng nhất là thế lực đứng sau lưng ông ta chính là Thiên Bảo lâu.
Tôn nghiêm của Thiên Bảo lâu không thể để cho người khác sỉ nhục được.
Vào giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh khẽ thay đổi.
"Thật thú vị, vậy thì cứ đánh một trận đi".
Tần Ninh cười cười, không tán thành ý kiến của Tông Hoài An.
"Tần Ninh, ngươi vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình phải không?"
"Ta cố chấp làm theo ý mình ư?”
“Ngươi cũng thật thú vị".
"Tất cả mọi chuyện đều là do các ngươi dựng lên".
"Ban đầu, kẻ muốn động đến người của ta và vương khí của ta chẳng phải là Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia sao?"