Nhất thời, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đặt chân lên con đường, thân thể không tự chủ tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể.
Hỗn Độn thể!
Vào thời khắc này như bị dẫn dắt, ánh sáng tỏa ra, phân tán khắp nơi.
Tần Ninh thấy vậy thì hơi ngẩn ra.
So với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn.
Tần Ninh cầm bàn tay của hai cô gái, lúc này, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của hai cô gái đang không ngừng dao
động.
“Viên Viên, thả uy áp Đế thể ra đến mức tận cùng, cố gắng hết sức để mở rộng linh khí thân thể”.
“Sương Nhi, chuyển hóa chân nguyên, ngưng tụ Linh Hải”.
Tần Ninh không ngừng nói ra, dặn dò hai người.
Thạch Cảm Đương thấy thế thì hâm mộ không ngớt.
“Cửu Chuyển Linh Lung thể, Hỗn Độn thể, chậc chậc...”
Thạch Cảm Đương hâm mộ nói: “Ta mà có được thể chất này...”
Chỉ là vừa nghĩ tới ánh sáng mà Diệp Viên Viên thi triển Đế thể vô cùng lóa mắt, giống như tiên tử Cửu Thiên, Thạch Cảm
Đương liền giật mình.
Nếu hắn ta là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung thể, mở ra Đế thể, đứng ở ánh sáng chín cánh đó, nghĩ mà thấy kích thích!
Tần Ninh kéo hai người từng bước đi ra.
Trong lúc đó, khí tức trong cơ thể Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi đang thay đổi.
Cơ hồ là trong chớp mắt, Vân Sương Nhi đã đạt đến cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.
Mà ngay sau đó, khí tức trong người hai cô gái đã nhảy lên tới cực hạn.
Cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Hàng ngàn ánh sáng lóe lên ở sau lưng hai cô gái.
Đi vào nơi sâu, hai cô gái từ từ mở hai mắt ra.
“Con đường Thánh Nhân...”
Diệp Viên Viên lúc này phục hồi tinh thần lại.
Cảm giác ban nãy giống như đi trên đại đạo Cửu Thiên, nghe lời dạy của Thần Phật Chư Thiên, giống như tiếng chuông lớn, thấm vào ruột gan.
Vân Sương Nhi cũng có cảm giác này.
Thạch Cảm Đương lúc này đạp trên con đường Thánh Nhân nhưng chẳng cảm nhận được gì.
Đi tới bên cạnh ba người, Thạch Cảm Đương mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Hắn ta khổ cực đi hết thang trời, đến huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn.