Gặp quỷ đó à!
“Tốt nhất là đừng nương tay!”
Tần Ninh mỉm cười.
Cuộc chiến bắt đầu lần nữa.
Hai chọi mười.
Vẫn như cũ.
Cuộc chiến đấu lúc này vô cùng rực lửa, mọi người chỉ hận không thể tê liệt được đối phương.
Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng muốn lấy lại mặt mũi.
Bốp bốp bốp...
Từng tiếng va chạm vang lên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lần nữa bị thua.
Mặt khác, trong nhóm mười người Hạ Vân Phi có năm người lăn lộn kêu rên, bị thương không nhẹ.
“Dừng!”
Tần Ninh lên tiếng lần nữa.
Hắn không nói nhiều, dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời khỏi đây.
Lần này, mấy người Hạ Vân Phi và Hạng Hàn không cười nổi.
Lần thứ hai!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có thăng cấp, đánh năm người trong số bọn họ bị thương. Tuy là hai cô gái cũng bị thương, nhưng lần sau thì sao?
Mười người trong lòng lấy run.
Tần Ninh coi bọn họ là chuột bạch, cho người phụ nữ của mình luyện tay!
Nhẫn nại thì được nhưng nhẫn nhục thì không!
Hạ Vân Phi mắng: “Lần sau, ta nhất định sẽ thăng cấp lên cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển!”
Câu này cũng nói ra được tiếng lòng của mười người.
Tầng thứ ba, Tần Ninh lại nhận xét Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Hai anh em Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu vẫn đang lĩnh ngộ ý cảnh.
Thời gian tiếp theo, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại tiếp tục quan sát Trường Sinh Đồ, Tần Ninh vẫn dẫn điện tôi thể, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu thì không màng thế sự.
Một tháng nữa lại đến.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiếp tục đi xuống.
Hai chọi mười, tiếp tục!
...
Ầm!!!
Giao chiến kết thúc, lần này Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngạo nghễ đứng vững, đối diện với mười người kêu rên không ngớt.
Hạ Vân Phi và Hạng Hàn đều bầm dập mặt mũi.
Lần thứ ba, thảm bại!
Lại một tháng nữa trôi qua.