Không bao lâu, ba bóng người đã xuất hiện ở bên ngoài Ám Thiên Cốc.
Lúc này Tần Ninh vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm lại.
"Giản Bác, vị này chính là Tần Ninh công tử!", Tấn Triết nói bằng giọng điệu không thấp kém không tự ti.
Giản Bác nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cảm nhận được ba người đến thì hơi mở hai mắt ra nhìn ba người một chút, cũng không nhiều lời.
Đột nhiên một tiếng bịch vang lên.
Giản Bác bỗng cong hai đầu gối quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Đệ tử Giản Bác, đệ tử duy nhất đời thứ sáu của Thánh Thú tông, Tần công tử quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào phong thần tuấn lãng, thần thái nổi bật, ôn tồn lễ độ, thong dong tự nhiên, trước sau như một, cao cao tại thượng, chính nhân quân tử, siêu trần thoát tục, chí khí ngút trời, căm ghét cái xấu, quang minh lẫm liệt, ý chí bằng phẳng, dìm mạnh đỡ yếu, rộng rãi hào phóng, bền gan vững chí như Tần công tử!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy Tần công tử đã khiến Giản Bác ta sinh ra một loại cảm giác tự ti, ta cảm thấy không thể sánh bằng, xin hãy nhận một cái cúi đầu của Giản Bác!"
Giờ phút này, gió nhẹ lướt qua sơn cốc, vô cùng yên tĩnh im ắng.
Tấn Triết và Nhan Như Họa ngây ra tại chỗ.
Huyền Minh Vương Xà và Huyết Thánh Văn Miêu cũng sững sờ.
Ngay cả Tử Kim Thôn Linh Thú kia cũng phải ngây ra nhìn Giản Bác.
Đây là đồng bạn khế linh của mình sao?
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Giản Bác một chút, trong lòng rất yên tâm.
Cũng không phải yên tâm vì được nịnh nọt, mà là thái độ của Giản Bác như thế, chỉ sợ đã biết mình là người nào!
Ngược lại không giống với Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Mà lúc này Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn kinh ngạc.
Đã nói không thấp kém không nịnh nọt cơ mà?
Đã nói bọn họ là mạch của sư tổ, phải giữ vững ranh giới cuối cùng cơ mà?
Cái này mà gọi là không thấp kém không nịnh nọt sao?
Giờ phút này, Giản Bác lại nhìn về phía Tấn Triết và Nhan Như Họa, đau lòng nói: "Tần tổ sư thúc đừng trách tội, hai vị sư đệ sư muội này của ta không có mắt nhìn người, không nhận ra thân phận của Tần công tử, ta xin lỗi thay bọn họ!"
Nghe thấy lời này, Tấn Triết và Nhan Như Họa hoàn toàn ngây ngốc.
Tấn Triết hùng hùng hổ hổ nói: "Giản Bác, trước kia ông đây chỉ nghĩ ngươi thích cờ bạc, không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ như thế!"
"Đúng thế!"
Nhan Như Họa cũng mở miệng nói: "Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, sao ngươi có thể nói là ngươi nhận ra được?"
"Không sai!", Tấn Triết cũng gật đầu nói.
Hả?
Khoan đã!
Tấn Triết nhìn về phía Nhan Như Họa, tức đến nổ phổi nói: "Tiểu Họa Họa, sao ngươi cũng không biết xấu hổ như vậy chứ?"
"Rõ ràng là ta nhận ra thân phận của Tần tổ sư thúc, liên quan gì đến hai người các ngươi?"
Giờ phút này, Tấn Triết thật sự choáng váng.
Huynh đệ tương tàn rồi!
Hai người kia vì để nịnh nọt mà đúng là không biết xấu hổ!
Lúc này ba người cãi nhau ỏm tỏi.
Mà Tần Ninh lại hoàn toàn đen mặt.
Tổ sư thúc?
Sư đệ của Ôn Hiến Chi sao?
Ba tên ngốc này coi hắn thành đệ tử cuối cùng của Ngự Thiên Thánh Tôn sao?
"Đủ rồi!"