Thủy Long đó nhìn Tần Ninh, trong mắt mang đầy vẻ cảm kích, nó đặt Tần Ninh lên mặt đất rồi bóng dáng dần biến mất.
Lúc này, cầu Đại Hoang dần tan biến.
Sông Đại Hoang cũng xuất hiện dấu vết khô cạn.
Mà Đại Hoang Cổ thì ngày càng mờ mịt trong màn sương. . ngôn tình tổng tài
Tần Ninh duỗi lưng, nhìn phía trước.
“Nên đi thì cuối cùng vẫn sẽ rời đi!”
Tần Ninh xoay lại nhìn đám người, cười nhạt một tiếng: “Chuyện này xong rồi, quay về đế quốc Bắc Minh thôi. Sau đó, chuẩn bị đi vào vùng đất Cửu U!”
“Tần công tử!”
Yến Quy Phàm nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần công tử, ngày khác có thời gian, có thể tới cương quốc Nam Yến. Ta sẽ bẩm báo phụ hoàng chuyện này, phụ hoàng nhất định sẽ tiếp đãi công tử như thượng khách!”
“Để nói sau!”
Tần Ninh xua xua tay, đem theo người rời đi.
Yến Quy Phàm nhìn bóng lưng dần biết mất, siết chặt tay, nói: “Lập tức trở về Nam Yến, ta có chuyện gấp cần phải bẩm báo phụ hoàng”.
Soạt soạt soạt…
Đại Hoang Cổ cũng dần yên tĩnh trở lại, theo đó có người vui, kẻ buồn.
Nhưng đối với việc này, Tần Ninh lại không thèm để tâm.
Trên đường trở lại đế quốc Bắc Minh, nhìn phong cảnh dưới chân đã thay đổi khiến Tần Ninh cũng mang vài phần cảm khái.
“Công tử, phía trước là đế đô thượng quốc Cảnh Thiên!”
Diệp Viên Viên khẽ nói.
“Ồ? Nếu đã như thế thì dừng lại chút!”
“Vâng!”
Phi ưng hạ xuống bay tầng thấp, mấy người Tần Ninh lao đi trong đế đô.
Lúc này, phía xa xa có thể nhìn thấy, giữa đế đô hoàng cung có một dãy núi cao đứng sừng sững, cây cối rậm rạp vô cùng xanh tươi, trông rõ cổ quái trong đế đô người người nhộn nhịp.
Tần Ninh nhảy xuống khỏi phi ưng, đứng trên đỉnh núi.
Mấy người Diệp Viên Viên cũng rất biết ý dừng lại, Tần Ninh trên đỉnh núi, một mình đi về phía trước.
Gió nhẹ rung rinh, không khí trong lành dễ chịu lay động.
Tần Ninh đi tới bên vách núi, ngồi xuống, nhìn đế đô thượng quốc Cảnh Thiên.