Năm đó khi Võ Môn còn chưa thành lập, sáu gia tộc lớn cùng tồn tại, nhà họ Vũ và nhà họ Thần chính là hai gia tộc lớn cấp bậc số một.
Có thể bồi dưỡng ra được người như Vũ Bình Tiêu và Thần Vũ, đúng là vô cùng mạnh mẽ.
Trong lúc hai ông lão trò chuyện với Tuyết Phi Yến, Giang Tĩnh lại không thèm để ý đến trận tỷ thí mà nhìn về phía từng tòa lầu các xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Trên thực tế, đúng là Giang Tĩnh đang tìm kiếm bóng dáng Tần Ninh.
Vừa rồi vội vàng rời đi, cũng quên mất việc sắp xếp người đi bưng trà rót nước cho Đại Đế.
Đại Đế xem tỷ thí liệu có khát không? Có đói bụng không? Có muốn nói cái gì không?
Đều do mình quá khích động, lại quên hết những việc nhỏ này.
Cho dù là chuyện nhỏ nhưng cũng phải chuẩn bị tốt mới đúng.
Đây chính là Cuồng Võ Thiên Đế, Đại Đế một đời, nhân vật vô địch xưng bá toàn bộ Hạ Tam Thiên.
Cho dù chuyển thế sống lại, nhưng Đại Đế làm như thế chắc chắn là có ý định của mình.
Nếu không tại sao một người mạnh như hắn lại phải chuyển thế?
Đương nhiên là để truy tìm con đường võ đạo mạnh hơn rồi.
Bây giờ Đại Đế chỉ là Thánh Vương, thế nhưng chắc chắn sau này sẽ là cấp bậc Thánh Đế, thậm chí còn vượt qua cả Thánh Đế!
Giang Tĩnh tin chắc điều này.
"Hình như Giang Tĩnh tộc lão có chuyện trong lòng?", giờ phút này Tuyết Phi Yến mở miệng hỏi.
"Hả?"
"Không, không có việc gì...", Giang Tĩnh phất tay cười: "Ta có thể có chuyện gì chứ".
Giang Tĩnh tùy ý: "Chỉ là năm đó nhà họ Giang ta cũng có Giang Bình Vân là thiên tài vạn năm khó gặp một lần, đáng tiếc lại bị kẻ xấu làm hại, đến bây giờ nhà họ Giang ta vẫn chưa điều tra ra được tin tức gì, trong Võ Môn cũng không có manh mối nào, thật sự quá đáng tiếc..."
"Lão tam!"
Giang Hoàng Vĩ lập tức ho khan một cái, nhìn về phía Giang Tĩnh.
Tuy là tỷ thí của nội bộ nhà họ Giang, nhưng Tuyết Phi Yến có thể đến đây xem chiến đã là vinh hạnh đặc biệt lớn lao của nhà họ Giang rồi.
Bây giờ nhắc đến chuyện của Giang Bình Vân cũng không phải chuyện gì tốt.