“Xin hỏi công tử tới từ đâu?”
“Đế quốc Bắc Minh”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trong Đại Hoang Cổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng ngay. Cô nên đi tìm bạn của cô trước đi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã rời đi ngay.
“Hả?”
Nhưng lúc này, Lục Tử Yên lại đuổi theo, đi sát từng bước.
“Cô đi theo ta làm gì?”
Tần Ninh ngừng bước, xoay lại nhìn cô ta.
“Công tử, một mình ta khó mà an toàn, trong lòng đầy lo lắng, xin công tử cho phép tiểu nữ đi theo…”
Lục Tử Yên tỏ vẻ đáng thương, lại thêm bộ dạng quần áo rách nát khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Đổi lại một người khác, sợ là đã có ý xấu rồi.
Nhưng không may, trước mặt cô ta lại là Tần Ninh.
“Muốn đi theo thì đi theo, nhưng đừng gây phiền phức cho ta!”
Tần Ninh sải bước, chìm vào trong rừng núi, đi vào nơi sâu nhất.
Lục Tử Yên lúc này mới thở phào một hơi.
Sau khi tách khỏi nhóm người của thượng quốc Lộc Thiên, cô ta một thân một mình, nếu lại gặp kẻ tham tài háo sắc thì khó mà an toàn được.
Tần Ninh này không nhân lúc người gặp nguy cũng coi là người vô tư.
“Xin hỏi công tử tên gì?”
“Tần Ninh!”
“Công tử chính là Tần Ninh?”
Lục Tử Yên nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô ta đã nghe qua, tới giờ, trên Cửu U đại lục, kết cục của rất nhiều thượng quốc đã thay đổi lớn, tất cả là vì một thiếu niên tên Tần Ninh.
Hôm nay được gặp, nhìn thấy Tần Ninh chỉ là thiếu niên 17 tuổi, hơn nữa lời nói và hành vi rất giống thư sinh khiến cô ta cảm thấy tò mò.
“Tần công tử”.
Trên đường đi, Tần Ninh cũng không quan tâm quá nhiều tới Lục Tử Yên.
Hai người trèo đèo lội suối đến một sơn cốc.
Tần Ninh chậm rãi đi vào sơn cốc, Lục Tử Yên vừa muốn đi theo thì Tần Ninh đã xua xua tay tỏ ý bảo cô ta dừng lại.