“Cút cái em gái ngươi ấy!”
Thạch Cảm Đương quát lớn một tiếng, ngay lập tức sắc mặt của Hạ Vận Sinh tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cảnh giới Địa Vị!”
Hạ Vận Sinh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, vẻ mặt tái nhợt.
Thiếu niên tầm thường trước mặt này lại là cảnh giới Địa Vị!
“Lão Vệ đâu?”
Tần Ninh hỏi lại lần nữa.
Lúc này Hạ Vận Sinh không dám làm bừa, chỉ vào một góc trong sơn động.
Tần Ninh tiến lên phía trước, trên vách tường có một cánh cửa bí mật, cái này vẫn không thể thoát khỏi nhãn lực độc đáo của Tần Ninh.
Mở cánh cửa bí mật ra.
Vách tường lúc này từ từ chuyển động.
Một bóng người bây giờ bị ghim trên vách tường.
Trường bào mặc trên người lúc này đã nát vụn không đủ che thân.
Dưới lớp quần áo rách nát ấy có thể thấy được máu thịt lẫn lộn.
Đó chính là những miếng thịt bị cắt sống.
Quan trọng nhất là bây giờ cánh tay trái của thân ảnh ấy đã bị chặt mất, trống không.
Chỗ bị đứt máu thịt đã đóng vảy, sâu bọ ngọ nguậy đen sì.
“Lão Vệ...”
Giọng điệu của Tần Ninh lúc này có hơi run rẩy, tiến lên phía trước.
Phựt...
Một cái đinh kim loại bị Tần Ninh rút ra.
Lão Vệ dường như cảm nhận được đau đớn, lông mày nhăn lại, đôi mắt chầm chậm mở ra.
“Công tử...”
Nhìn thấy Tần Ninh, lão Vệ miễn cưỡng cười nói: “Lão hủ vô dụng... quả nhiên là đã già rồi... không dùng được nữa rồi...”
“Được rồi, không sao rồi!”
Tần Ninh rút từng cây đinh kim loại ra, âm thanh đinh đinh đang đang quanh quẩn trong hang động.
Vào giờ phút này, mọi người đều trầm mặc không nói.
Cái đinh cuối cùng bị rút ra, Tần Ninh liếc mắt nhìn.
Một trăm cái!
Đủ một trăm cái, mỗi một cái đinh ức chế linh khí di chuyển bên trong cơ thể của lão Vệ, ngăn chặn không cho linh khí của lão Vệ phản kháng, tránh thoát khỏi sự trói buộc.
Cái đinh cuối cùng bị rút ra, cơ thể của lão Vệ đổ rạp xuống.
Tần Ninh tiến lên một bước.
Cơ thể của lão Vệ dựa vào người của Tần Ninh.
Trong nháy mắt, Tần Ninh ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng đờ.