Một tiếng va chạm vang lên, Tần Ninh khựng lại, nhưng thân thể Hạ Văn Đào cũng run lên, suýt thì ngã xuống đất.
Nhưng người ngoài nhìn vào thì hai người tựa như không phân cao thấp.
Thế nhưng Tần Ninh hiểu được, kẻ này chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
“Ba... hai... một...”
Tần Ninh đếm.
Một tiếng “rầm” vang lên.
Sắc mặt Hạ Văn Đào tái đi, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cuối cùng cũng không chịu nổi, ngã rầm xuống đất.
Tần Ninh đi lên phía trước.
“Cả ngày vô dụng này vô dụng nọ, giờ biết ai mới là loại vô dụng chưa?”
Hạ Văn Đào tuy là cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, linh khí phong phú.
Nhưng Tần Ninh lại tu hành Ngọc Lôi thể.
Mỗi bước một sấm sét, tiếng sấm cuồn cuộn.
Sấm, chí cương chí dương, không dung bất kỳ tạp chất nào, uy mãnh số một!
Hạ Văn Đào lúc này còn muốn cãi lại, nhưng khi nhìn đến Tần Ninh, hắn ta lại ngừng.
Hắn ta chắc chắn là, một khi mình lên tiếng, Tần Ninh chắc chắn sẽ đánh hắn ta một trận.
Đỗ Tiển đã là một ví dụ cực tốt.
Bốp bốp...
Mà bên này, hai tiếng ngã vang lên.
Hùng Thừa và Đường Chu Sơn đến với Hạ Văn Đào lúc này đều ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Sợ hãi và kinh ngạc là những gì hiện lên trên khuôn mặt cả hai ngời.
“Các ngươi cũng nhớ kỹ!”
Tần Ninh lại nói: “Lần sau còn để ta thấy các ngươi bắt nạt đệ tử của Trường Sinh đường nữa, gặp lần nào ta đánh lần đó!”
“Ngươi dám!”
Hạ Văn Đào có thể chịu được sự sỉ nhục lúc trước.
Nhưng câu uy hiếp này thì hắn ta không thể nào chấp nhận được.
“Ta là con cháu Hạ gia của đại lục Bắc Thương, hôm nay ngươi làm thế này với ta, khiến ta mất mặt, cũng chính là khiến cho Hạ gia mất mặt”.
“Nói nhiều thật đấy!”
Tần Ninh lại vung quyền ra đấm.
Bốp một tiếng, máu mũi Hạ Văn Đào tuôn ra không dứt.
“Hạ gia là cái gì, ta không biết!”