“Xem ra cần phải chuẩn bị một chút rồi!”
Trong lòng Lâm Thiên Nhai phát lạnh.
Tần Ninh vậy mà lại đáng sợ đến thế!
Cảnh giới Thiên Võ tàn sát cảnh giới Hoá Thần, đây quả thật là truyền thuyết, nếu không phải do chính miệng con gái nói ra thì ông ta căn bản sẽ không tin.
“Cha, chúng ta đừng tham gia vào chuyện này có được không?”
“Không tham gia?”, Lâm Thiên Nhai lúc này cười khổ nói: “Thanh Vân tông bây giờ ở trong khu vực của Kiếm Các chúng ta, Kiếm Các của chúng ta sao có thể thoát khỏi liên quan? Hoặc là hợp lực cùng với những thế gia khác đối phó với Thanh Vân tông, hoặc là...”
Lâm Thiên Nhai không nói tiếp nữa.
Mà ở trên cả vùng Cửu U Đại Lục, không chỉ riêng Kiếm Các mà trong U Minh Tông, Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ cùng gia tộc Tam Hoàng Thất Vương, thế gia cổ bây giờ đều thần hồn nát thần tính...
Một trận phong ba bão táp dần dần nổi lên.
Cùng thời gian đó, trong một thành trì cổ kính ở biên giới Tây Bắc của Cửu U Đại Lục.
Thành này ước tính khoảng mười vạn người, nằm trong vùng đất Cửu U, cùng lắm được xem như là thành nhỏ hết sức hẻo lánh.
Vào lúc này xung quanh thành nhỏ, từng linh thú cấp bảy cấp tám bay lượn vùn vụt, vững vàng lao xuống. Thậm chí còn có những linh thú cấp chín cực kỳ hiếm thấy cũng được đảm nhận làm vật cưỡi.
Thế trận kiểu như vậy nếu như xuất hiện ở vùng đất Cửu U cũng đủ khiến cho các môn phái lớn thần sắc căng thẳng.
Nhưng xuất hiện ở nơi thành nhỏ này quả là có phần tầm thường, cho dù là người bình thường đi đi lại lại trong thành thì vẻ mặt cũng như vậy, giống như không hề liên quan đến bọn họ.
Mà nhìn kỹ thân ảnh của những loài chim linh thú từ trên xuống dưới kia giống như đến từ hai bên.
Một bên trong đó ăn mặc rực rỡ, chữ “Khánh” viết bằng chữ thảo vô cùng dễ thấy.
Bên còn lại trên người đều khoác áo choàng, trên áo mang theo chữ “Lệ”.
Rõ ràng là thuộc trong Thất Vương, con cháu gia tộc hậu duệ của Khánh Vương và Lệ Vương.
Hai đội người và ngựa tiến vào trong thành, đến trước cửa một ngôi nhà trong thành đó thì dừng lại.
“Lệ gia chủ!”
“Khánh gia chủ!”
Đại môn phong vị cổ xưa được mở ra, một nam tử trung niên mặc trang phục bình thường của quản gia lập tức đi ra, cung kính gọi: “Mời hai vị đi theo ta”.
Hai người tự mình đi vào trong viện, những người còn lại lúc này đều dừng lại.
Dọc theo sân tầng tầng lớp lớp, đến đại sảnh, lúc này bên trong đó có hai thân ảnh nổi bật.
“Mộ gia chủ!”
“Từ gia chủ!”