Mấy vị Thiên Thánh kia, chỉ cần chạm vào linh vũ thì cơ thể sẽ lập tức bị thánh lực cực nóng thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng gào vui sướng, truyền ra cả ngoài thành Yến Vân.
Nó cũng đã quên, bao nhiêu năm rồi không cùng Tần Ninh tâm linh tương thông, kề vai chiến đấu như vậy.
Loại cảm giác này khiến cho thể xác và tinh thần nó vô cùng sung sướng.
Đây cũng chính là cảnh tượng mà nhiều năm qua nó vẫn luôn tưởng tượng ra.
Lưng chở Tần Ninh, chiến đấu cùng đất trời, bay lượn Cửu Thiên, tự do tự tại.
Tần Ninh khẽ vuốt ve linh vũ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu, mỉm cười nói: “Chờ đợi ta mấy vạn năm, hẳn là ngươi rất cô đơn phải không?”
Xích Vũ Thiên Phong Điêu phát ra một tiếng kêu to.
Trong tiếng gầm rú không ngừng vang lên, sắc mặt ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong vô cùng xấu.
“Thiên Thánh…”
Yến Vinh trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Thiên Thánh…cũng không thể ngăn cản được…”
Sắc mặt Yến Vinh cực kỳ khó coi.
Cảnh giới Thiên Thánh cũng bị linh vũ kia bắn thành cái sàng.
“Tiếp theo, là các ngươi”.
Tần Ninh nhìn về phía ba người Yến Vinh, Yến Diệu và Yến Bắc Phong, ánh mắt lạnh lùng: “Người của ta mà cũng dám động vào?”
Bên trong Nguyên Hoàng cung đang lơ lửng giữa không trung.
Dương Thanh Vân nằm trên ghế, nhìn xuống phía dưới.
Vẻ mặt của Thạch Cảm Đương cũng sáng ngời.
“Đúng vậy, dám động vào đồ đệ của sư tôn ta, đáng chết!”
Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhưng mà nhìn sư tôn ra tay như vậy, cảm giác thật đúng là thoải mái…”
Dương Thanh Vân siết chặt bàn tay.
Hắn ta tôn kính và kính ngưỡng Tần Ninh, người đó không khác gì thần của hắn ta.
Nhưng mà hắn càng hiểu rõ sư tôn.
Xưa nay, sư tôn có tính tình lười nhác, rất ít khi ra tay, mà cũng lười phải ra tay.
Lần này, nhìn thấy hắn ta bị chặt một tay, quả thật là người đã nổi giận.
Chỉ là trong lòng Dương Thanh Vân vô cùng tự trách!
Làm đồ nhi mà vẫn luôn trưởng thành dưới cánh chim của sư tôn, không thể giúp gì được cho người.
Hắn ta là ai?
Hắn ta là Dương Thanh Vân!
Năm đó, ở đại lục Vạn Thiên, kẻ dùng thời gian mười vạn năm xưng vương, gần với tốc độ của Tần Ninh nhất, là Dương Thanh Vân.
Là Vân Vương sánh vai với Tứ Đại Thiên Vương!
Vậy mà giờ đây…
Bàn tay Dương Thanh Vân nắm chặt thành quyền, hắn ta là võ giả Tinh Mệnh, sư tôn nói, đây là con cưng của trời.
Mà hắn ta lại là đồ đệ cưng của sư tôn.
Vậy mà hắn ta lại một mực dựa dẫm vào sư tôn, liệu hắn ta có thể trở thành cái gì?
Gặp chuyện, đều cần Tần Ninh ra tay giúp hắn ta hay sao?
Vậy thì đồ đệ này cần để làm gì? Gây phiền phức sao?
Giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn bóng dáng của Tần Ninh, kiên định nói: “Trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ trở thành Thánh Vương!”
Dương Thanh Vân vô cùng kiên quyết.