"Ta có hàng vạn cách để đối phó địa hỏa, nếu ngươi đã thành hình được vài vạn năm thì ta mới thấy phiền, nhưng ngươi lại không phải".
Khóe miệng khẽ nhếch, Tần Ninh sải bước ra.
"Ngươi không thích băng cát trấn sơn a? Thế nhưng nó lại là thứ trói buộc ngươi tốt nhất đấy!"
Đầu ngón tay nâng lên.
Băng cát trấn sơn nháy mắt như xúc tu chém ra.
Thân thể của Địa Hỏa Mãng Xà lúc này bị băng cát trấn sơn bao trùm.
Đan hỏa trong cơ thể Tần Ninh giờ phút này sáng rực dâng lên.
"Đột nhiên cảm giác Diệp Chi Vấn và Viêm Ma tộc, cũng không quá đáng ghét, haha!"
Đan hỏa trong người Tần Ninh giờ phút này hóa thành một cái miệng lớn, trực tiếp phun ra.
Địa Hỏa Mãng Xà kia giờ phút này tuy không cam nhưng cũng chẳng làm gì được…
Ngoài thông đạo! Cửu Anh giờ phút này bay quanh cái trụ to lớn do dung nham phun ra.
"Chậc chậc, ghê thật đấy!"
"Dung nham dưới lòng đất phun ra, coi như là Thiên Thánh chui vào trong đó thì cũng rất khó sống sót được mà?"
Cửu Anh giờ phút này xuýt xoa.
Võ giả thường nói, con đường tu hành chính là hành vi nghịch thiên.
Thế nhưng, võ đạo nghịch thiên.
Thiên địa này dễ “nghịch” như thế sao?
"Đừng nói là Thiên Thánh, dù là Thánh Vương cũng khó mà đi vào đây được".
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Thánh Vương?"
Cửu Anh lắc đầu nói: "Thánh Vương mạnh như vậy, sao mà không được chứ!"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Tần Ninh nhìn xem trụ dung nham, từ từ nói: "Đây vẫn chỉ là dung nham ở lòng đất bên trong Thanh Châu phun ra mà thôi, nếu nó là của toàn bộ Hạ Tam Thiên phun ra thì sao?"
Cửu Anh nghe vậy, thân thể run rẩy.
Vậy thì quá mức khủng bố đi!
"Tần gia, kết thúc rồi sao?"
"Ừm!"
Nhưng khi Cửu Anh nhìn Tần Ninh thì lại sửng sốt không thôi.
"Nhìn ta như vậy làm gì?"
Tần Ninh từ từ nói.
"Gia, ngài sao vậy?"
Cửu Anh ngạc nhiên.
Tần Ninh lúc này, hai tay, cổ, khuôn mặt đỏ bừng một mảng.
Tựa như là vừa tắm rửa ra, rất cổ quái.
"Cái này à... Không có gì, vừa mới nuốt một luồng địa hỏa, không thể tiêu hóa hoàn toàn được nên khí tức bên trong cơ thể có phần không cân đối!"
"Nếu như có thể giải phóng ra thì tốt".
Cửu Anh nghe đến lời này, lập tức mỉm cười ranh mãnh, nhìn Tần Ninh nói: "Có phải là phải tìm phụ nữ..."
"Cút!"
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: "Viêm khí trong cơ thể quá nặng, phải giải phóng ra, đánh người một trận là được".
Nghe đến lời này, Cửu Anh lập tức tái mặt.
"Tần gia uy vũ, Tiểu Cửu Anh ta vẫn chưa dung hợp xong quả trứng kia, cần dung hợp tiếp, tranh thủ mượn cơ hội này đột phá Địa Thánh, thành tựu Thiên Thánh, à không, thành tựu vượt trội cao nhân Thiên Thánh, Thánh Nhân, Vương Giả - thành Thánh Vương!"
"Ngươi? Đòi thành Thánh Vương?"
Tần Ninh liếc Cửu Anh.
Hai bóng người bay dọc theo thông đạo dung nham, thẳng tắp lên không.
Ra khỏi dung nham, đi tới giữa núi lửa, ánh mắt Tần Ninh giờ này mang theo mấy phần hài lòng.
"Vẫn là mặt đất dễ chịu, dưới mặt đất cứ lo lắng sẽ bị đè xuống!"
Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh.