Thế nhưng trên thực tế lại chiến đấu vì riêng mình.
Dù sao trong những thế lực truyền thừa khác, bọn họ bảo vệ mình tốt mới là quan trọng nhất.
Cùng lúc đó, trong thành nhỏ, ở một quán rượu của Mặc Vân thị.
Thân là tộc trưởng, giờ phút này Mặc Vân Diễn đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt xanh xám.
"Đồ khốn kiếp!"
Nhìn về phía đám tiểu bối Mặc Vân Thuân ở trước người, Mặc Vân Diễn quát lớn: "Nói cho các ngươi biết, trong thánh vực Thiên Hồng này có rất nhiều người tài, các ngươi thật sự cho rằng mình có tên tuổi của Mặc Vân thị là có thể làm xằng làm bậy sao?"
Mấy thanh niên nam nữ ở phía dưới, ngoại trừ Mặc Vân Lôi không có ở đây, tất cả đều cúi đầu.
"Tần Ninh kia... Trước đó đã từng nói cho các ngươi biết hắn là người không sợ trời không sợ đất, nếu bây giờ chúng ta đối đầu với hắn sẽ để người khác được chiếm chỗ tốt!"
Mặc Vân Diễn khẽ nói: "Động não một chút được không?"
Giờ phút này, một cô gái thấp giọng nói: "Cho dù Mặc Vân Lôi không biết cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng người kia ra tay cũng quá hung ác..."
"Hung ác?"
Mặc Vân Diễn cười nhạo nói: "Ta đoán nếu không phải kiêng kỵ tên tuổi của Mặc Vân thị, có lẽ Mặc Vân Lôi đã chết lâu rồi".
"Có một số người rất để ý người phụ nữ của mình, để ý thực lực của mình, ngươi cảm thấy không quan trọng, nhưng người ta lại để ở trong lòng, ngươi chết cũng không biết chết như thế nào đâu!"
Mặc Vân Diễn phất tay, tiếp tục nói: "Tất cả đi xuống đi, việc này đợi thánh cảnh Vị Ương kết thúc xong ta sẽ xử phạt các ngươi sau!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy thanh niên nam tử đều rất khó coi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn năm bóng người.
"Tộc trưởng bớt giận đi, mấy đứa bé kia vừa được trải nghiệm, kiêu ngạo trong lòng còn chưa được mài giũa, gặp được Tần Ninh cũng coi như áp chế tinh thần của của bọn họ!", một người trung niên mở miệng nói.
Một cô gái bên cạnh cũng mở miệng nói: "Tần Ninh này... Không khỏi ra tay quá ác độc..."
Mặc Vân Diễn nghe vậy thì cau mày nói: "Mặc Vân Lôi như thế nào rồi?"
"Vết thương ở bàn tay thì nhẹ, nhưng mà mắt... có lẽ lần này trở lại trong tộc cần chữa trị thật tốt".
Mặc Vân Tiên mở miệng nói: "Trên thực tế lúc ấy ta đến, Tần Ninh chỉ dùng đũa đâm xuyên hai cánh tay của Mặc Vân Lôi mà thôi, chẳng qua là lúc đó Mặc Vân Lôi nhìn thấy ta tới, tự coi là có chỗ dựa nên mới lập tức đổi giọng, khiến Tần Ninh không vui, hắn mới trực tiếp chọc mù một con mắt!"
Nghe thấy vậy, Mặc Vân Diễn liền nhíu mày lại.
"Tần Ninh này... dường như... có chút để ý thái độ của người khác đối với hắn...", Mặc Vân Tiên lẩm bẩm nói: "Hắn mang đến cho ta cảm giác... Nếu ngươi có thái độ tốt, ta sẽ không so đo với ngươi, nếu ngươi có thái độ không tốt, ta sẽ giết ngươi luôn..."
"Hơn nữa..."
Mặc Vân Tiên dừng một chút.
Cô gái bên cạnh lại quát: "Hơn nữa cái gì? Lằng nhà lằng nhằng..."
"Dường như hắn căn bản không thèm để ý Mặc Vân Lôi là ai, Mặc Vân thị là ai, chỉ quan tâm xử lý tốt mọi chuyện là được rồi".
"Giống như... rất hờ hững".
"Đúng, hờ hững!"
"Chính là như thế, nhìn như so đo nhưng trên thực tế căn bản không để ở trong lòng, đơn giản là có một loại cảm giác... ở trên cao nhìn xuống vạn vật".
Nghe ông ta nói vậy, mấy người ở đây đều biến đổi sắc mặt.
Một người trẻ tuổi làm sao có thể có loại tư tưởng này?
"Loại cảm giác này giống như một Thánh Vương như ta nhìn thấy một Thánh Nhân, không, nhìn thấy một Hư Thánh đi, đứng trước mặt ta khoe khoang, ta căn bản không thèm để ý, chỉ là việc khoe khoang này khiến ta thấy rất phiền, cho nên mới thuận tay đánh bay..."
Mặc Vân Tiên tiếp tục nói.
Giờ phút này, bên trong căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.