Trước đây, Tần Ninh chưa đạt tới cảnh giới Địa Võ đã mạnh hơn nàng, bây giờ…
Diệp Viên Viên thầm siết chặt nắm đấm.
Trong lòng nàng bất giác cảm thấy chua xót khổ sở.
Dốc sức muốn đi theo bước chân của Tần Ninh nhưng vẫn bị Tần Ninh vượt qua.
Nàng chính là thiên tài hoàng thể mà!
Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên không phải là đố kỵ, mà là một cảm giác bất lực.
Bỗng nhiên nàng sợ hãi!
Sợ Tần Ninh vượt qua nàng thì không cần nàng nữa sẽ bỏ rơi nàng.
Siết chặt nắm đấm, ánh mắt Diệp Viên Viên nhìn theo Tần Ninh.
“Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để công tử bỏ lại…”
Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi cũng giật mình.
Đúng vậy, không thể để công tử bỏ lại.
Nếu không, đối với Tần Ninh mà nói, cô ấy và Viên Viên đều không có tác dụng gì nữa, đến lúc đó, Tần Ninh không cần các cô, chắc chắn sẽ đi tìm người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Vân Sương Nhi đỏ bừng.
“Ta đang nghĩ gì vậy chứ…”, Vân Sương Nhi thầm mắng mình một câu.
“Cảnh giới Địa Võ tầng 1?”
Đám người Sở Thiên Kiêu rõ ràng là sững sờ trong giây lát, nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
“Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1 thì cho rằng có thể giao đấu với chúng ta sao?"
Địch Minh cười giễu nói: “Nhóc con, 3 người chúng ta nếu giết không chết ngươi vậy thì bảng Thiên Anh không cần tồn tại nữa”.
“Kẻ kiêu ngạo tự đại thì thường chết nhanh lắm đấy”.
Tần Ninh đứng vững vàng trong không trung, cười nói: “Tới đi, từng người một hay cùng lên!”
“Ta khuyên các ngươi cùng lên thì càng tốt, nếu không… lại chết nhanh quá”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải kêu lên.