"Tên oắt con, lòng tốt coi như lòng lang dạ thú, tiểu thư đây lười so đo với ngươi, nơi này chính là thành Cam Ninh, ở đây Nhạc gia của ta là..."
"Cút!", bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Hắn vừa dứt lời, bên trong đại sảnh lập tức yên lặng như tờ.
"Ngươi nói gì đó?", gương mặt xinh xắn của Nhạc Duyệt Nhi phủ đầy sương giá.
"Ta nói cô cút đi".
Tần Ninh thong thả nói: "Ta mua gì, làm gì thì liên quan gì đến cô? Lòng tốt coi như lòng lang dạ thú hả? Cô có hảo tâm thật hay không, trong lòng mình không biết sao?"
"Ngươi..."
Lúc này, Nhạc Duyệt Nhi tức nổ phổi, thở hồng hộc, nhìn Phần Kình, không nhịn được mà thay đổi giọng điệu thảo mai nói: "Phần Kình, ngươi cứ đứng đó nhìn tên oắt này ức hiếp ta sao?"
Phần Kình nhướng lông mày, nhìn về Tần Ninh.
"Vị công tử này, bọn ta chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, ngươi nói thế có phải hơi quá lời rồi không, hay là như này, ngươi nói lời xin lỗi với Nhạc tiểu thư, rồi chuyện này coi như bỏ qua!"
"Xin lỗi à?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Não ngươi không phải bị úng nước đấy chứ, chuyện này vốn không liên quan gì đến mình, mà cứ thích chạy tới để người ta mắng, rồi giờ còn bảo ta xin lỗi là sao?"
Kiếm Tiểu Minh nghe Tần Ninh nói thế, đứng hình trong chốc lát.
Xem ra vị Tần Ninh này cũng khá là cứng đầu đấy.
Nhưng cậu ta còn nuôi hy vọng Tần Ninh cứu ông nội mình, bèn khẽ kéo vạt áo Tần Ninh, nhẹ giọng nói: "Ở trong thành Cam Ninh này, Phần gia và Nhạc gia có địa vị độc tôn, chỉ đứng sau phủ thành chủ thành Cam Ninh, Cam phủ, mà thôi".
"Hơn nữa, năm đó, Cam gia trợ giúp cương quốc Nam Yến giải quyết nguy cơ, mà khi ấy, hai vị tộc trưởng của hai nhà Phần gia và Nhạc gia là đại thống lĩnh dưới trướng Cam gia..."
"Khi đó, Kiếm gia chúng ta còn chưa bước chân vào thành Cam Ninh, vì thế đắc tội hai nhà này sẽ rất khó đặt chân ở thành Cam Ninh..."
Tần Ninh nghe Kiếm Tiểu Minh nói vậy, khẽ gật đầu rồi nói: "Ồ!"
Ồ!
Ồ?
Kiếm Tiểu Minh tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Rốt cuộc là người này nghe hiểu hay không hiểu vậy?