“Tiềm lực?”
Thạch Cảm Đương hiếu kỳ hỏi Lý Huyền Đạo: “Lý sư huynh, tiềm lực của huynh là gì? Sư phụ nói ta chắc chắn có thể tu thành chiến thể vô tiền khoáng hậu, còn huynh thì sao”
“Ta cũng không biết nữa...”
Lý Huyền Đạo gãi đầu: “Sư phụ chỉ bảo ta luyện kiếm, nói một ngày nào đó ta sẽ hiểu, nên ta mới một mực luyện kiếm”.
Mấy người ở bên ngoài nghị luận.
Bên trong đại điện, Tần Ninh đứng ở trung tâm nhìn ra bốn phía.
“Mấy thuật che mắt này có thể qua mắt được ai chứ không qua mắt được ta đâu”.
Tần Ninh mỉm cười, nâng hai tay lên, ngưng tụ ra rất nhiều văn ấn.
Không phải trận văn hay khí văn chỉ là những văn ấn nhìn vô cùng phức tạp.
Vô số văn ấn hội tụ lại rồi tản ra, áp vào từng ngóc ngách của đại điện như một cây tụ ngọc, trên mặt đất, trên đỉnh điện, trên ghế ngồi.
Những văn ấn kia rơi xuống xung quanh đại điện, chỉ thấy không gian dường như bắt đầu vặn vẹo.
Cảnh trí trong đại điện dần thay đổi.
Lúc này, Tần Ninh bước đi trong đại điện, ngồi xuống vào chiếc ghế màu đen.
Trong nháy mắt, cảnh tượng của đại điện lại biến đổi thêm lần nữa.
Đại điện vắng vẻ bỗng xuất hiện hàng trăm người.
Trong hơn trăm người này có sáu người ngồi ở hai bên trái phải.
Trăm người còn lại thì đứng ở phía dưới một cách chỉnh tề.
Tần Ninh nói: “Vào đi!”
Mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo lần lượt vào trong.
Khi đi vào thì bọn họ thấy rất tò mò.
Mọi thứ không hề thay đổi, chẳng qua là đại điện có thêm rất nhiều văn ấn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, ngoài ra cũng không có gì thêm.
“Sư tôn, cái này...”