“Lại nói, có bảo đồ ở đây, chờ bọn chúng nếm trải đủ loại nguy hiểm thì chúng ta lại tiến vào, đi theo chỉ định của bản đồ thì sẽ giảm được không ít thời gian”.
Lời này nói ra, Tang Khắc mới chắp tay cười nói: “Hoàng tử Khương Vinh tính toán thật hay!”
“Cũng thường thôi!”
“Tang Khắc huynh, công tử Bạch Tùng Thanh, lần này ba cương quốc ta liên hợp, đến lúc tìm được bảo vật thì sẽ chia đều, chỉ mong ba chúng ta có thể hợp tác thành công”.
“Nhất định rồi!”
“Đó là đương nhiên!”
Đội ngũ mấy chục người lúc này chỉnh trang rồi tiếp tục xuất phát, phía sau bọn họ cũng có không ít đội ngũ chậm rãi đi theo.
Mà khoảng hai ngày sau đó, ba người Khương Vinh dẫn đội xuất hiện ở góc sâu trong dãy núi, đứng trước một tòa nhà nhìn giống sừng trâu chìa ra.
“Chính là nơi này!”
Kha Vũ không khỏi hưng phấn nói.
“Mọi người hiện tại nghe theo hiệu lệnh của ta”.
Kha Vũ lên tiếng nói: “Mộ cổ Đại Hoang có ba cửa vào, ta đi vào đường này sẽ giảm bớt nhiều phiền phức đi, mọi người theo sát ta nhé”.
Kha Vũ nói xong thì đi trước dẫn đường.