Lúc này, Lý Huyên đứng ở phía sau Lý Linh Linh, sắc mặt cậu ta tái nhợt, trên người dính máu, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
"Tần công tử!"
Lý Huyên cố nén đau đớn, giọng cậu ta nức nở, cậu ta nói: “Cô cô Bách Hương bị người ta bắt đi rồi!”
Bắt đi?
Tần Ninh ngạc nhiên.
Một vị Hư Thánh tầng một ở bên trong thành Thanh Ma cũng không phải là kẻ yếu, đó đã được coi là hàng cao thủ rồi.
“Thanh Lãm Thiên làm à?”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Huyên.
Lý Huyên gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay lập tức.
“Không chỉ có Thanh Lãm Thiên, còn có các chủ của Phẩm Vân các, Tề Uyên!”
Tề Uyên?
Tần Ninh cau mày.
Tề Uyên là ai?
Huyền Chấn đứng ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Ở bên trong thành Đông này, Phẩm Vân các cũng là một thế lực lớn, các chủ Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba!”
Hư Thánh tầng ba sao?
Tần Ninh hơi sửng sốt.
Lý Huyên tiếp tục nói: "Thanh Lãm Thiên biết được cô cô đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một, tự biết rằng một mình hắn ta không có khả năng bắt được cô cô, cho nên hắn ta đã tìm Tề Uyên đến giúp đỡ."
“Tên Tề Uyên kia đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng ba, cô cô không phải là đối thủ của hắn ta…”, trong lòng Tần Ninh dần hiểu rõ mọi chuyện.
Ở bên trong thành Đông, võ giả có cảnh giới Hư Thánh tầng ba cũng rất hiếm gặp.
Trên thực tế, giống như Lý Tồn Kiếm, chỉ dựa vào cảnh giới Hóa Thánh tầng chín là đã có thể mở Xuy Tuyết Trai để buôn bán vô cùng thuận lợi là có thể thấy được.
Ở bên trong thành Đông này, loại cảnh giới hàng đầu như Hóa Thánh tầng chín, tầng mười đã như cá gặp nước rồi.
Nếu như là cảnh giới Hư Thánh…, đó đều là các vị cao thủ.
Bản thân cô cô Bách Hương có thực lực không thấp, lại đạt tới cảnh giới Hư Thánh, ở bên trong thành Đông này, tự cô cô bảo vệ Bách Hương Đường của mình, không có kẻ nào dám đến gây chuyện.
Xem ra, tên Thanh Lãm Thiên này đúng là bám riết theo cô cô Bách Hương không chịu buông tha.
“Đến chỗ nào rồi? Chúng ta đi xem thử!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Ngay trong Phẩm Vân các!”
Lý Huyên vội vàng nói: “Tần công tử, ta biết là không nên làm phiền công tử, nhưng mà, ta cũng không còn cách nào khác cả…"
“Được rồi, Linh Linh, muội lo chăm sóc Lý Huyên chu đáo, ta đi xem thử đã”.
Tần Ninh vừa vẫy tay, Lý Tồn Kiếm liền đến.
“Đi theo ta tới Phẩm Vân các xem thử!”
Nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm sửng sốt, lập tức nói: “Công tử, Phẩm Vân các và Xuy Tuyết Trai của chúng ta là nước sông không phạm nước giếng, tên Tề Uyên đó… không dễ chọc đâu…”, hắn ta biết thực lực của Tần Ninh rất mạnh nhưng mà nếu trêu vào càng nhiều người thì nguy hiểm cũng càng lớn.
“Không sao, chỉ là một tên Hư Thánh tầng ba mà thôi”.
Tần Ninh cười cười, nói: “Võ giả ở bên trong thành Thanh Ma này, ta còn có khả năng đụng tới được!"
Lý Tồn Kiếm không nói gì nữa.
Hắn ta cũng hiểu rõ tính tình của Tần Ninh.
Hắn gặp chuyện gì cũng không hề sợ hãi.
Luôn tự tin, nắm chắc mọi chuyện.
Lời này không phải là nói ngoa.
Đoàn người tiến vào sâu bên trong.
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần thong dong.
“Xem ra Xuy Tuyết Trai không được lớn cho lắm, hơi nhỏ một chút…, nếu chiếm lấy Phẩm Vân các thì chắc là sẽ mở rộng quy mô hơn một chút…”, nghe thấy vậy, Lý Tồn Kiếm bước chậm lại.
Tần Ninh là kiểu người… nếu gặp phiền phức thì sẽ thâu tóm luôn nhà người ta sao?
Đó là Phẩm Vân các đấy! Cùng là một cửa hàng có hai mặt tiền ở ngay tại ngã tư đường nhưng mà nếu so về mặt khí thế thì nó xa hoa hơn Xuy Tuyết Trai rất nhiều.
Hơn nữa, những tên hộ vệ ở cổng cũng đã có cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, tầng bốn rồi, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mặt đường.
Cùng lúc đó, bên trong Phẩm Vân các.
Ở bên trong đình viện ở phía sau Phẩm Vân các, vài vị võ giả Hóa Thánh tầng tám, tầng chín đều có vẻ mặt nghiêm túc và cẩn thận, bọn họ đứng chờ ở ngoài đình viện.
Bên trong đình viện có một khoảng sân trên không rất lớn.
Vài bóng người xuất hiện ở khoảng sân trên không.
Mà trên khoảng sân trên không kia có bốn cái cột đá lớn, gắn bốn sợi xích sắt dài, bốn sợi xích sắt đang trói lấy một người.
Hai tay và hai chân của cô cô Bách Hương bị xích sắt trói lại, lúc bấy giờ vết máu trên khóe miệng của cô ta vẫn chưa khô, sắc mặt rất khó coi.
Vào giờ phút này, cô cô Bách Hương không còn vẻ thản nhiên, không màng tới danh lợi nữa.
Ở trước khoảng sân, có hai người đang ngồi song song với nhau.
Trong đó có một người mặc trường bào màu xanh, dáng người thon dài, đôi mắt có thần, ẩn chứa ánh sáng rực rỡ.
Người còn lại mặc trường bào có viền màu vàng, khí chất cao quý, có vẻ như hắn ta mạnh hơn người đàn ông mặc áo xanh.
"Tề huynh, lần này đa tạ huynh đã ra tay giúp đỡ!"
Người đàn ông mặc áo xanh chắp tay, cười nói: "Nếu không có huynh thì muốn bắt lấy người này, thật đúng là quá khó."
“Ta cũng không nghĩ tới, vậy mà vị cô cô Bách Hương này đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng một rồi.”
Bản thân Thanh Lãm Thiên cũng là Hư Thánh tầng một.
Đối mặt với cô cô Bách Hương có cùng cảnh giới Hư Thánh tầng một, hắn ta khó có thể bắt được cô ta.
Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được cô ta mà thôi, dù sao đi nữa thì hắn ta cũng bước vào cảnh giới Hư Thánh sớm hơn cô cô Bách Hương.
Nhưng nếu như có Tề Uyên ra tay thì mọi chuyện lại khác hẳn.
Tề Uyên có cảnh giới Hư Thánh tầng ba, ở bên trong thành Đông này, hắn ta được coi là người có thực lực cao nhất.
“Thanh huynh khách khí quá rồi!”
Các chủ Tề Uyên cười ha hả, hắn ta nói: “Chỉ có điều, tuy rằng vẻ ngoài của người phụ nữ này xinh đẹp nhưng mà tại hạ thật sự nghĩ không ra vì sao Thanh huynh lại nhớ mãi không quên cô ta như vậy…”, mặt Thanh Lãm Thiên hiện lên vẻ xấu hổ.
“Tề huynh, thật không dám giấu diếm, đây là người mà Lãm Thiên thật sự yêu thích…”, Tề Uyên mỉm cười, gật đầu, hắn ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, sắc mặt của cô ta đầy vẻ lạnh lùng.
“Hừ, các ngươi muốn chết sao?’
Nghe thấy vậy, Tề Uyên khẽ cười, hắn ta hỏi lại: “Muốn chết? Cô có ý gì?”
Thanh Lãm Thiên vội vàng nói: "Tề huynh, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mềm cứng đều không ăn, đừng nghe lời cô ta nói, chúng ta uống rượu, nào…", cô cô Bách Hương cười khinh bỉ, cô ta nói: "Có phải là các người muốn tìm chết hay không, Thanh Lãm Thiên, chính ngươi hiểu là được."
“Người ra lệnh cho ngươi bắt ta, vào lúc ngươi giao ta cho bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”
“Bọn họ sẽ không giữ lại mạng của ngươi, không để cho ngươi còn sống quay về!”
Giờ phút này, sắc mặt của cô cô Bách Hương có chút bỡn cợt.
Lúc này, ánh mắt của Thanh Lãm Thiên lạnh lùng, sắc mặt hiện lên vài phần phẫn nộ.
“Cô cô Bách Hương, rượu mời cô không muốn uống, lại thích uống rượu phạt phải không? Nếu cô đã muốn chết như vậy thì ta sẽ cho cô được như ý nguyện!”
Hắn ta vừa nói xong.
Bốn sợi xích sắt kia bỗng phát ra sấm chớp, trong nháy mắt, sấm chớp tập trung vào thân thể của cô cô Bách Hương.
“A…”, trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sắc mặt của cô cô Bách Hương tái nhợt.
"Thanh Lãm Thiên, ta sẽ chờ đến ngày chết cùng với ngươi!"
Cô cô Bách Hương cười thê lương.
Giờ phút này, Tề Uyên cũng đã nghe hiểu một số chuyện.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lúc này, Tề Uyên trầm giọng, nói: “Thanh Lãm Thiên, rốt cuộc là huynh muốn bắt cô ta để làm gì?”
Hắn ta cảm thấy bản thân đang bị lợi dụng.
Giờ phút này, sắc mặt của Thanh Lãm Thiên có chút xấu hổ.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài đình viện, từng tiếng xé rách không gian vang lên.
Sau đó, ba bóng người ngay lập tức hạ xuống.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra lực lượng của ba người kia đang ngưng tụ, nếu bùng phát ra thì khí thế đó cũng đủ để làm tất cả mọi người phải kinh sợ.
Đó là cảnh giới Hư Thánh! Hơn nữa nhất định không phải chỉ có Hư Thánh tầng một, tầng hai mà ít nhất phải là tầng bảy trở lên.
“Thanh Lãm Thiên, ngươi làm không tồi!”
Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ trường bào, khuôn mặt tuấn tú, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, hắn ta mỉm cười, gật đầu.
Lúc này, mặt Thanh Lãm Thiên tươi cười rạng rỡ.
“Đại nhân Thanh Hoàn!”
Thanh Lãm Thiên vô cùng cung kính, thậm chí còn không thèm để ý đến Tề Uyên.
“Vị cô cô Bách Hương này, chính là người mà bọn ta muốn bắt!”
“Thanh Lãm Thiên, ngươi bắt được cô cô Bách Hương, Thanh gia ở Thanh Uyên nhất định sẽ nhớ rõ công lao của ngươi, lúc trước ta đã nói qua tổ tiên của ngươi đi ra từ Thanh gia ở Thanh Uyên, làm xong việc này, ngươi có thể trở về nguyên quán, trở lại Thanh gia ở Thanh Uyên!”
Người này vừa nói xong, Tề Uyên đứng ở bên cạnh, sắc mặt của hắn ta tái nhợt.