Lời Tần Ninh vừa dứt, lạnh lùng nói.
“Xuống, giết hai người các người các ngươi, chuyện hôm nay coi như xong!”
“Sau này nếu Bảo Vương và Diệp Vương muốn tìm ta gây phiền phức thì cứ tới”.
“Không thì hôm nay hai người các ngươi, có một người tính một người, chết toàn bộ”.
“Thiên Ngoại Tiên không ngăn cản được ta, hôm nay ai dám ngăn cản, ta giết người đó!”
Mấy câu nói ngắn ngủi, Tần Ninh lúc này sát khí dâng trào.
Hai người Liễu Thanh Phong và Liễu Tây Khê sắc mặt u ám!
Mất mặt! Quá mất mặt! Bị Tần Ninh uy hiếp như vậy.
Chư phương xem cuộc vui, không ai muốn nhúng tay.
“Tần Ninh, phải có lòng khoan dung!”
Một giọng nói lúc này vang lên.
Người mở miệng khiến cho các phe vô cùng kinh ngạc.
Lục tinh chủ Lôi Lệ của đạo quán Thái Cực! Một vị cường giả Thiên Nhân thất bộ đứng đầu.
“Ngươi là người phương nào?”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ.
“Tại hạ lục tinh chủ Lôi Lệ của đạo quán Thái Cực!”
Lôi Lệ lúc này đứng dậy nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Lần này Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia nhằm vào ngươi, bọn ta cũng nhìn ra”.
“Chỉ là chuyện cho đến bây giờ, ngươi đã giết mấy người, là thời điểm dừng tay rồi!”
Sắc mặt Lôi Lệ lạnh lùng, giọng nói bình thản.
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ, hắn cười một tiếng.
“Đạo quán Thái Cực là một trong lục đại bá chủ!”
“Quả nhiên, mặt mũi tương đối lớn!”
Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ, tán thưởng một phen.
Lôi Lệ đứng chắp tay, mặt đầy kiêu ngạo.
Đạo quán Thái Cực là một trong các bá chủ.
So với Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia thì mạnh trên một bậc.
Mở miệng khuyên giải, Tần Ninh thế nào cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Nghe thấy lời này, hai người Liễu Thanh Phong và Diệp Tây Khê mặt đầy cảm kích nhìn về phía tinh chủ Lôi Lệ.
“Chỉ là…”, lúc này Tần Ninh nhìn về phía Lôi Lệ cười nói: “Ai cho ngươi nhúng tay vào chuyện của ta? Nếu ngươi biết bọn họ nhằm vào ta, trước đó sao không mở miệng?”
“Bây giờ làm người tốt? Ai bảo ngươi?”
“Bi Vương? Hay là Cực Thiên Vương?”
“Hôm nay nếu Cực Thiên Vương ở đây mà dám nói như vậy, ta cũng thưởng cho hắn mấy cái bạt tai!”
“Tinh chủ Lôi Lệ đúng không? Cực lão đầu không chết, ta cũng sẽ đi viếng thăm hắn!”
“Còn ngươi, bắt đầu từ bây giờ im miệng, nếu không ngay cả ngươi cũng giết!”
Lời vừa dứt.
Bên trong sơn cốc, yên tĩnh như chết.
Lôi Lệ… bị phê bình! Thậm chí, Tần Ninh còn nhắc đến Cực Thiên Vương.
Tứ đại cường giả cấp bậc Thiên Vương uy danh lẫm liệt trên đại lục Vạn Thiên!
Lúc này sắc mặt Lôi Lệ khó coi.
Thương hội Diệp gia và Thiên Bảo lâu có chút hợp tác với đạo quán Thái Cực.
Hơn nữa lui đến làm ăn, ông ta là người phụ trách.
Cho nên lần này mới đứng ra nói.
Nhưng không ngờ Tần Ninh lại bá đạo đến mức này.
Mặt mũi người khác cũng không cho!
“Ngu xuẩn...”, lúc này bên trong lầu các Thính Tuyết Sơn trang, Giang Dung Tòng không nhịn được thấp giọng nói.
“Tần Ninh này Vũ Vương đều trách mắng ngay trước mặt, Trấn Thiên Vương thì ở Thiên Ngoại Tiên, há sẽ không biết hôm nay chết mấy vị Thiên Nhân, nhưng lại không xuất hiện, đủ để chứng tỏ tên này không đơn giản”.
“Lôi Lệ… thật đúng là coi bản thân làm nhân vật lớn… cấp Bán Vương cũng không phải, bây giờ chen miệng vào, bản thân cũng không thoải mái”.
Giản Dung Tòng nhàn nhạt nói.
Bên người, Tuyết Kiêu Dung không nhịn được nói: “Tên này rốt cuộc lai lịch như thế nào? Hai người Vũ Vương và Trấn Thiên Vương lại không để ý tới”.
“Hàm Vương và Vân Vương kia cũng làm bộ chẳng buồn để ý…”
“Không biết!”