“Đánh bại từng người là được!”
Thân ảnh chạy như bay, đứng vững ở nửa khoảng không.
Trong nháy mắt, sau lưng Tần Ninh có một hình ảnh Băng Hoàng xuất hiện.
Ngay sau đó, dưới chân Tần Ninh có một con băng long dài trăm mét nhảy từ khoảng không mà ra.
Gánh vác Thần Hoàng.
Chân đạp băng long!
Cầm kiếm Đoạn Không.
Nhìn mấy chục người kia, Tần Ninh tỏ rõ sự giễu cợt.
“Chỉ là cảnh giới Thiên Vị mà thôi”.
Nói xong, Tần Ninh chém kiếm ra, Băng Hoàng vào thời khắc này phi nhanh như gió, hét lên những âm thanh dứt khoát.
Băng long rít gào, tiếng đinh tai nhức óc trong nháy mắt vang ra.
Oanh...
Rầm rầm rầm...
Trong lúc nhất thời, cả khoảng không vang lên tiếng chói tai không dứt.
Băng long Băng Hoàng lúc này tàn sát bừa bãi.
Mặc dù là cảnh giới Thiên Vị thì cũng như giấy, thân ảnh liên tục nổ tung, căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của Tần Ninh.
Từng tiếng kêu thảm thiết, vào thời khắc này vang lên.
Cảnh tượng lúc này là máu me tung tóe.
Bốn phía đã yên tĩnh như chết.
Một thanh niên cảnh giới Địa Vị hậu kỳ.
Bị mấy chục cao thủ Thiên Vị sơ kỳ, trung kỳ cao thủ, hơn hai mươi cảnh giới Địa Vị bao vây mà vẫn đại sát tứ phương.
Nói ra, ai dám tin?
Tiếng nổ tung vẫn vang vọng liên tục, Tần Ninh cầm kiếm Đoạn Không như vào chỗ không người.
Giờ khắc này, thời gian như dừng lại, mọi người thậm chí đã quên mất sự kinh diễm của ba đại huyền cảnh Tạo Hóa với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Chỉ nhớ mãi phong thái như sát thần của Tần Ninh.
Ầm...
Cuối cùng một thân ảnh ngã xuống đất, Tần Ninh ngừng lại.
Lúc này, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh.
Mà dần dần từ giữa, toàn thân Tần Ninh trên dưới sức mạnh biến mất.
Thanh niên thoạt nhìn thản nhiên đứng nguyên tại chỗ kia, giống như tư thái sát thần vừa nãy không phải là hắn.
“Chém!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Thân ảnh Thạch Cảm Đương từ trên trời rơi xuống, một búa chém xuống.
“A...”