“Hay là lấy chúng ta ra làm trò cười đây?”
Mấy trưởng lão và đệ tử không khỏi lầm bầm.
“Câm miệng!”
Lão Vệ ngẩng đầu, mở mắt, nói: “Từ từ chờ là được”.
Lời này nói ra, mọi người đều run rẩy ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Uy phong của lão Vệ khiến bọn họ không dám đụng vào.
Tần Ninh ngồi trên ghế đá, nhìn bàn đá trước mặt, hai tay chậm rãi xoa. . Chuyên trang đọc truyện # TRUMtгu yen. me #
“Đã bao nhiêu năm rồi...”
Một câu ca thán nhàn nhạt, một sự hoài niệm nhàn nhạt.
“Lão rùa, có lẽ ông đã quên ta rồi nhỉ?”
Tần Ninh nhẹ gõ lên bàn đá, lúc này bàn đá hiện ra một bàn cờ, quân đen quân trắng tranh nhau không phân cao thấp.
“Huyền Thiên!”
“Minh Nguyệt!”
“Kim Khai!”
“Giáp Trụ!”
“Quy Hàng!”
Tần Ninh như đang lẩm bẩm một mình, giống một vị thần.
Mà bàn cờ lúc này càng ngày càng rõ ràng.
Trong chớp nhoáng, bóng dáng Tần Ninh vẫn ở tại chỗ, nhưng trong đầu đã là một cảnh tượng khác.
Trên bàn cờ to lớn, hai bóng người chậm rãi đứng vững vàng.
Tần Ninh toàn thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên không nói.
Trước hắn là một ông già, cũng từ từ đứng dậy, giống như tỉnh lại từ rất lâu.
Lão ta mở mắt, nhìn thấy người trước mặt mình, thân thể liền run lên.
“Ông biết ta là ai chứ nhỉ?”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Biết ạ!”
Ông già quỳ sụp xuống, hai tay phủ phục phía trước, cúi đầu nói: “Lão nô tham kiến Đại Đế!”
“Đã bảo là không tự xưng lão nô rồi mà”.
“Không được không được!”, ông già chắp tay nói: “Nếu không có Đại Đế thì lão hủ đã sớm về dưới suối vàng rồi, đám đồ tử đồ tôn của lão hủ cũng phải chịu tai họa ngập đầu!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì nữa.
“Giờ ta đã quay lại!”