Con mèo nhỏ từ từ đi ra, chân trước từ từ chạm vào Thanh Mộc.
Ngày xưa, khi chạm vào Thanh Mộc này, nó sẽ lập tức cảm nhận được nỗi đau như sấm đánh điện giật vào người.
Advertisement
Đã bao năm trôi qua vẫn là như vậy.
Thế nên, lúc này Viêm Ma Hùng không dám tới gần, sau mấy lần rụt rè thử với thật cẩn thận vươn móng vuốt ra.
"Lại đây".
Advertisement
Tần Ninh chỉ vào bả vai của mình, cười bảo: "Chỗ này giờ đã thuộc về ngươi rồi".
Viêm Ma Hùng không mấy tình nguyện đi đến đầu vai Tần Ninh, yên lặng nằm đó như một con mèo nhỏ.
Thân thể lớn tầm bàn tay giờ có vẻ như rất nhẹ.
"Đi thôi!"
Tần Ninh cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem thế giới bao la rộng lớn".
Bóng dáng Tần Ninh trở về con đường cũ.
Nơi này đã không còn gì đặc biệt nữa rồi.
Vả lại, có một con Viêm Ma Hùng đã nằm ngoài dự đoán của Tần Ninh.
Tần Ninh đi theo đường cũ trở lại.
Xuất hiện ở phía trên Huyết Trì.
Chính vào lúc ấy, xung quanh cũng dày đặc hơi thở sát phạt hơn.
"Đi ra!"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Từng người nhìn về phía Huyết Trì.
Khi ấy, bản thân Tần Ninh cũng cảm nhận được có vài luồng khí tức mạnh mẽ đang bao vây hắn.
"Đúng là hắn thật!"
Một giọng nói bỗng thốt lên.
Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ, nhóm võ giả xung quanh chẳng biết vì sao lại chiến đấu với nhau rồi.
Võ giả của nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề đều ra tay với những người đó.
Bên phía nhà họ Cảnh, một người đàn ông trung niên đang oai vệ đứng đó, người nọ nhìn về phía Tần Ninh, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.
"Tần Ninh đi ra rồi!"
Sau đó, đám đông ngạc nhiên thốt lên.
Xem ảnh 1