Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh phất phất tay, rồi quét mắt nhìn xung quanh.





“Mang theo Tề Hồn và vị thập hoàng tử Tề Hạo Vũ này, chúng ta xuất phát!”





Tần Ninh không dừng lại lâu.





“Tổ sư thúc, đi đâu?”





Lúc này, Giản Bác hưng phấn hỏi.





Còn có thể không hưng phấn sao?





Một đường đánh thẳng đến đây, quả thực là đã khiến cho hắn ta có nhận thức mới.





Tổ sư thúc quá lợi hại.





Loại tự tin, lạnh nhạt này không phải tự nhiên mà có.





Là vô cùng tự tin.





Nói dăm ba câu thôi là đã có thể khiến cho hắn ta thăng cấp.





Mà bản thân tổ sư thúc, nói đột phá là sẽ đột phá.





Giống như không có cửa ải nào là khó khăn.





Chỉ có như thế thì cũng thôi đi.





Tần Ninh đột phá cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm lại còn có thể dẫn sấm sét đến.





Đây là cái thủ đoạn gì?





Căn bản là hắn ta không biết!





Giờ phút này, Tần Ninh thản nhiên nói: “Làm việc tốt thì phải làm đến cùng, tiếp theo…tất nhiên là đi Tề Đô, tìm huynh trưởng của vị thập hoàng tử này, thất hoàng tử Tề Nhạc!”





Nghe được những lời này, ánh mắt Giản Bác trở nên nóng bỏng.





Vậy mà thật sự muốn đi!





Nếu như đi đến đó, có thể sẽ đụng phải vị thánh chủ thánh quốc Đại Tề kia.





Chẳng lẽ, tổ sư thúc dự định cứng đối cứng, liều một phen với vị thánh chủ có cấp bậc Thánh Vương kia hay sao?





Hơn nữa, thánh quốc Đại Tề đã trải qua nhiều năm như vậy, nhất định là không chỉ có một vị Thánh Vương.





Thánh Vương!





Đương nhiên là hắn ta đã từng gặp qua.





Trong Thánh Thú tông cũng có.





Nhưng mà đó là người trong nhà, người ta cũng không rảnh rỗi gì mà ra tay với hắn ta, nhưng còn những Thánh Vương khác…





Cũng không phải là dễ dàng trêu chọc như vậy.





Thánh Vương tức giận, trăm vạn thi thể, đó vẫn còn đang là nhẹ nhàng.





“Thế nào? Sợ à?”





Tần Ninh thản nhiên nói.





“Sợ gì chứ?”, Giản Bác cười ha ha nói: “Đi cùng với sư tổ và đời thứ nhất không được thấu hiểu sự đời, đi theo tổ sư thúc va chạm xã hội, nói không chừng tiếp theo chúng ta có thể đột phá Thiên Thánh cửu phẩm, Thiên Thánh thập phẩm rồi trực tiếp trở thành Thánh Vương luôn”.





Tần Ninh liếc mắt nhìn bộ dạng cười ha ha của Giản Bác, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang nằm mơ đấy à”.





Nụ cười của Giản Bác lập tức cứng đờ.





Ở bên cạnh, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ không nhịn được mà nở nụ cười.





Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Tề Tư Tư nói: “Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ và vị Tề Hồn vương gia này, trên đường đi nhờ cô trông coi, lưu ý một điều, trước khi tới Tề Đô, đừng để cho hai người bọn họ chết”.





Lúc này, hai mắt Tề Tư Tư ẩn chứa lửa giận, cô ấy nhìn hai người kia rồi gật gật đầu.





Lúc này, Tề Hồn tóc tai bù xù, thân thể bị thương, dường như là hơi thở ngày càng yếu dần.





“Tần Ninh, ngươi có biết là ngươi đang làm cái gì không?”





Tề Hồn giận dữ hét lớn: “Ngươi đắc tội với thất hoàng tử, nhất định sẽ chết không nơi chôn thân”.



“Sau lưng thất hoàng tử là ai? Là thánh chủ, ngươi dám đến Tề Đô, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK