“Ha ha…”, Ô Ngạn cười lạnh nói: “Hắn nhất định sẽ phải chết, không có gì phải nghi ngờ, uy nghiêm của một vị Thánh Vương sao có thể để một Thánh Nhân nho nhỏ như thế này khiêu khích?
Cho dù vị Thánh Vương này đang ngủ say bên trong kia”.
“Ngươi cứ quan tâm đến bản thân mình trước đi!”
“Ta?”
Ô Ngạn cười nhạt nói: “Kẻ đó ra tay tàn nhẫn, đã muốn chặt đứt đường sống của ta, chết, chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi…”, lúc này, khuôn mặt Ô Long Phong lộ ra vẻ không đành lòng.
“Vì sao phải làm như thế?”
Nghe được câu hỏi này của Ô Long Phong, Ô Ngạn bất đắc dĩ nói: “Vì sao nhỉ?
Đúng vậy…Vì cái gì chứ…”
“Võ giả tu hành, người nào mà không muốn trở thành cường giả tuyệt thế?
Cảnh giới Địa Thánh thất phách, cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, những thứ này làm cho người ta mơ ước đến nhường nào?”
“Nếu như có thể trở thành cao nhân Thiên Thánh, xưng bá một vực Thanh Châu, ngươi không muốn sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại dòng tộc chịu khổ, cả đời canh giữ Khổ Địa như vậy sao?
Nghe được những lời này, Ô Long Phong đã hiểu được, Ô Ngạn đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình.
Bị mê hoặc bởi thực lực cường đại, đã không còn phân biệt rõ tốt xấu.
Lúc này, trong lòng Ô Long Phong cảm thấy phức tạp…Mà ông ta cũng không biết được, rốt cuộc là Tần Ninh có thể khống chế được di thể Thánh Vương kia không! Tuy nói là chưa thức tỉnh nhưng dù sao cũng là một vị Thánh Vương! Hiện tại, bên trong khí tràng Thánh Vương, Tần Ninh đã cất bước tiến vào, thân hình vững chãi.
Dần dần vào sâu bên trong, cảnh tượng bốn phía xuất hiện thay đổi.
Không phải là một vùng trời đất u ám mà là một rừng đào xuất hiện trước mắt.
Bên trong rừng đào, dưới một gốc cây đào có một bóng người không rõ ràng, hư hư ảo ảo.
Dưới gốc đào kia còn có một bàn cờ, cũng có chút mơ hồ.
Lúc này, Tần Ninh đi đến dưới gốc đào.
“Mời ngồi!”
Thân hình hư ảo mở miệng nói, thanh âm lại vô cùng nhã nhặn.
“Ngươi là ai?”
Tần Ninh nhìn về phía hư ảnh kia, chậm rãi nói.
“Không phải là ngươi tới tìm ta sao?”
Bóng người hư ảo cười nói: “Muốn giết ta, còn hỏi ta là ai?”
“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi chính là vị Thánh Vương kia phải không?”
Tần Ninh ngồi xuống, bình thản nói: “Trong Hạ Tam Thiên này, người có thể đạt tới cảnh giới Thánh Vương cũng không phải là hạng người vô danh không có chút tiếng tăm gì, phóng tầm mắt ra cả thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương cũng là cường giả xưng bá một phương, ngươi là ai?”
Nghe được những lời này, hư ảnh kia rót một chén trà, mỉm cười nói: “Những lời này được nói ra từ trong miệng một Thánh Nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười”.
“Ngươi cảm thấy buồn cười sao?”
Lúc này, Tần Ninh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói: “Nếu như ngươi có thể đánh bại được ta, ngươi sẽ không dùng cách này để đối phó với ta!”
“Muốn mê hoặc tâm trí ta sao, quên đi!”
Giờ phút này, hư ảnh kia cũng biến ảo, dường như là cảm xúc có chút dao động.
“Mê hoặc dòng tộc chịu khổ, vì muốn được thức tỉnh, Thánh Vương đây cũng đủ mệt nhọc”.
Hư ảnh đột nhiên quát lớn: “Ngươi thì biết cái gì?
Bổn tọa bị những con kiến hôi đó ngày ngày ngày hấp thụ huyết nhục khí, bổn tọa sao có thể không tức giận?”
“Trong mấy vạn năm qua vẫn luôn như thế”.
“Ta là Thánh Vương, cũng không phải là thứ mà hạng chó mèo gì cũng có thể đến cọ cọ một chút trên người ta!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Người lúc trước tiến vào đây đang ở đâu?
Để cho ta mang người đi, ta sẽ không giết ngươi”.
Lời này vừa nói ra, hư ảnh cũng khựng lại một chút.
“Giao người cho ngươi?
Ngươi sẽ không giết ta?