Tần Ninh cạn lời nhìn Cốc Tân Nguyệt.
“Nếu không vì cô xinh đẹp thì ta nhất định sẽ đánh cô một lượt!”
Bị người ta lấy mình ra so sánh với đời đầu tiên của mình, lại còn chê nữa thì ai mà nhịn nổi?
“Chàng vẫn còn sống chứ?”
“Chết rồi! Nhưng vẫn sống!”
Tần Ninh đáp bằng một câu rất huyền bí.
Cốc Tân Nguyệt không hiểu, Tần Ninh cũng không giải thích.
“Có người tới này, cô giải quyết hết được không?”
Tần Ninh đột nhiên nói.
“Sao ngươi không giải quyết đi?”, Cốc Tân Nguyệt phản bác.
“Xì, dù sao người ta cũng sẽ không động vào ta. Cô xinh thế này, ai mà chịu nổi chứ? Muốn động thì cũng sẽ động vào cô!”
Tần Ninh lười nói nhiều.
Soạt soạt soạt...
Hai người vừa nói xong thì mười mấy người tức thì xuất hiện.
“Đại ca!”
Một người đàn ông thấy Tần Trần cùng Cốc Tân Nguyệt chỉ đi hai người, tức thì nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Đôi mắt trong suốt, dáng người quyến rũ, dưới lớp quần áo là làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Cô gái yêu nghiệt như thế, đúng là muốn lấy mạng người mà!
“Lần này các huynh đệ được vui vẻ rồi!”
Người đàn ông đứng đầu, không có tóc, râu cá trê, cười khà khà: “Các huynh đệ đừng vội chứ!”
Mười mấy người mặc áo giáp, không phải quân đội mà là lính đánh thuê.
Tần Ninh ngồi dưới mặt đất, nướng thịt quay, tự mình ăn rồi cho Tiểu Thanh ăn, không chuyển động.
Cốc Tân Nguyệt cũng không lên tiếng.
Râu cá trê lúc này bước lên trước.
“Nhãi con, trên người ngươi có linh thạch, linh khí, linh đan gì thì lấy ra hết đi!”
“Ngươi có thể cút, còn cô gái này, ở lại”.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn râu cá tre,e
Cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ!
Mạnh đấy.
Nhìn râu cá trê, Tần Ninh gật đầu, xoa miệng, đáp: “Được!”
Râu cá trê sửng sốt.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
Tiểu Thanh cũng dựng lỗ tai lên, sửng sốt!