“Chưa chết sao?”
Tần Ninh hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì chưa dung hợp võ ý?”
“Nếu vậy...”
Nhất thời, trong cơ thể Tần Ninh lại tuôn ra thêm một ý cảnh khủng bố.
Ý cảnh khủng bố đó ngưng tụ ra giữa, bộc phát ra một khí tức làm người sợ hãi.
Giống như giữa trời đất chỉ có một cước kia của Tần Ninh.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ thấy giống như đang phải gánh chịu cả trời đất, có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào, đánh chết Võ Tường dưới chân.
“Khụ khụ...”
Vào giờ phút này, Võ Tường phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khung xương cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.
“Chết tiệt!”
Giờ phút này, Thiên Chấn Thương quát khẽ một tiếng, lại thêm một nắm đấm lớn trực tiếp phủ xuống người Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh càng thêm lạnh lùng.
“Ác Trư Thôn!”
Một câu hét lên, miệng khẽ hé ra, một khí tức huyền hoàng xuất hiện. Khí tức này nghênh không tăng vọt, hóa thành một khí tức tang thương.
Rầm!!!
Lại là một tiếng nổ tung.
Cự chưởng tiêu tan.
Khí tức nhợt nhạt cũng biến mất không thấy.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
“Đạp!”
Bàn chân tiếp tục dùng sức.
Thân thể của Võ Tường nằm ở dưới bàn chân kia, nằm giữa không trung, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bành!!!
Một khắc sau, một tiếng vang kinh thiên động địa đã vang vọng.
Thân thể của Võ Tường bị nổ tung thành bột, hoàn toàn tán loạn.
Một tiếng ầm ầm vang lên khiến tất cả phải run rẩy.