"Thiên Ngự!"
Một câu hét lên, sắc mặt Tần Ninh trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay đột nhiên nắm chặt.
Chữ “ngự” kia trực tiếp đóng vào năm chưởng hoa sen.
Tiếng nổ ầm ầm lúc này mới vang lên.
Thời không trong huyết trận kia phảng phất như bắt đầu vỡ vụn.
Đám chiến sĩ Ma tộc chết thảm liên tục, thân thể của năm vị Thánh Đế lúc này bắt đầu xuất hiện vô số vệt máu.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết lúc này vang lên.
Thân thể của Viêm Như Ngọc lúc này đột nhiên nổ tung ra, hóa thành sương máu.
Một vị Thánh Đế lúc này chết tươi ngay trước mặt mọi người.
Ba người Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa hãi hùng nhìn cảnh này, sắc mặt hoảng sợ.
Viêm Như Ngọc sao lại chết?
Mà giờ khắc này, giữa không trung, bên trong năm chưởng hoa sen là Tần Ninh, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đang đứng vững.
Diệp Chi Vấn nhìn thấy chữ “ngự” kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tần Ninh, ngươi muốn chết đúng không!”
Diệp Chi Vấn lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn khống chế không gian rồi rời khỏi nơi đây đúng không? Đừng mơ!”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta thân là Ngự Thiên Thánh Tôn, khống chế vạn vật trong thiên hạ, ta có thể ngự thú, thì không gian này có gì mà không chế ngự được?”
Diệp Chi Vấn lúc này lạnh lẽo.
Tần Ninh thi triển ra Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất, bảo vệ bản thân.
Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất kia dùng sức mạnh ngũ hành làm trung tâm, ngưng tụ ngũ hành, tạo thành công kích mạnh nhất, có thể trảm chết Thánh Đế, biến thành phòng ngự mạnh nhất, cũng có thể phòng cho không gian không bị xé rách.
Tần Ninh dùng Ngự Thú Quyết lại có thể khống chế không gian rời khỏi đây.
Cái tên này đang muốn chết hay sao!
Nhưng lúc này, Tần Ninh dường như không quá quan tâm.
“Tứ Đế Phong Cấm cộng thêm bốn món bảo vật, nếu ta thật sự đạt đến Thánh Hoàng thì có thể ngăn cản, hiện tại ta tự cho là bản thân không có khả năng trốn khỏi nơi đây, đương nhiên là cần liều mạng một phen rồi”.
“Diệp Chi Vấn, sau này gặp lại!”
Tần Ninh lúc này nắm chặt hai tay.
Chữ “ngự” kia trực tiếp bao phủ lên năm chưởng hoa sen.
Thiên địa lúc này đang điên cuồng run rẩy.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tục.
Diệp Chi Vấn khẽ quát: “Rút!”