“Được!”
Tần Ninh nhận bốn viên nguyên thạch hệ Lôi, gật đầu, xoay người dẫn đường.
Sau đó, vẫn chưa xuất hiện chuyện nào bất ngờ.
Tần Ninh cùng lão Vệ, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh hội hợp xong thì xuất phát đến vùng đất Cửu U.
“Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, xin chào, tên ta là Kiếm Tiểu Minh, 'Kiếm' trong tay kiếm số một Cửu U”, Kiếm Tiểu Minh nhìn Lâm Vi Vũ, ánh mắt muốn thẳng ra.
Nhìn dáng vẻ của Kiếm Tiểu Minh, Lâm Vi Vũ nhíu mày.
Con thanh ngưu đã thế, tên mập này giờ cũng vậy.
“Tay kiếm số một Cửu U?”
Lâm Vi Vũ cười khẩy: “Tay kiếm số một Cửu U chính là các chủ Kiếm Các Lâm Thiên Nhai, ngươi cũng xứng làm số một Cửu U à?”
Da mặt Kiếm Tiểu Minh dày lắm đấy? Vốn chẳng thèm để ý sự châm chọc của Lâm Vi Vũ, cười nói: “Lâm Thiên Nhai sao? Qua mấy năm thì ông ta sẽ chẳng phải là tay kiếm số một Cửu U nữa đâu!”
“Vậy là ngươi à?”
“Đương nhiên không phải ta, là đại ca Tần Ninh của ta”, Kiếm Tiểu Minh tự hào nói: “Đương nhiên, ta cũng không yếu, sẽ thành tay kiếm số hai Cửu U!”
Lâm Vi Vũ càng cạn lời.
Quả nhiên là kỳ lạ xứng đôi với kỳ lạ.
Tần Ninh thoạt nhìn không giống người bình thường, Kiếm Tiểu Minh này cũng vậy.
Người nhìn có vẻ bình thường duy nhất này chính là Thẩm Văn Hiên.
Nhưng Thẩm Văn Hiên vừa lên tiếng thì Lâm Vi Vũ đã cảm thấy là mình thực sự đã sai.
“Sư tôn, cô nương này là...”
Sư tôn?
Thẩm Văn Hiên nhìn còn lớn tuổi hơn cả Tần Ninh, thế mà gọi Tần Ninh là sư tôn?
“Lấy tiền làm việc thôi, dạo này sẽ dẫn theo cô nương Lâm Vi Vũ này theo!”, Tần Ninh mỉm cười đáp.
Thẩm Văn Hiên cười khà khà: “Con còn tưởng đây là tỳ nữ sư tôn mới nhận đấy...”
“Tên nhóc nhà ngươi cũng dám trêu ta?”
“Dạ không dám!”, Thẩm Văn Hiên cười hì hì.
Tần Ninh chậm rãi nói với lão Vệ: “Có lẽ sẽ có sát thủ cảnh giới Thiên Võ đấy, lão Vệ chú ý chút”.