"Ngươi?"
Thạch Cảm Đương liếc Ôn Hiến Chi, nói: "Ngươi mới là cấp bậc Thánh Đế thôi".
Ôn Hiến Chi ho khan một cái, nghiêm mặt nói: "Các ngươi không biết thôi, lúc ta ở thời điểm mạnh nhất còn có thể đấu một trận với Tinh Nhiễm Thiên".
Tinh Nhiễm Thiên.
Nhị các chủ của Cửu Tinh Các, xếp thứ chín Thánh Đế Bảng.
"Ngươi cứ bốc phét đi!"
"Ta bốc phét cái gì!"
Ôn Hiến Chi nghiêm túc nói: "Cũng không phải là các ngươi không biết, ta học tập đạo ngự thú, Thanh Hiên cũng coi như là một bộ phận sức chiến đấu của ta được không?"
"Vậy hai người các ngươi cộng lại cũng chỉ để đối phó với một vị Thánh Đế cấp cao mà thôi".
"Đó là bởi vì ta bị thương".
Ôn Hiến Chi không phục nói: "Năm đó ta đã từng đánh nhau với Tinh Nhiễm Thiên, tên này căn bản không làm gì được ta".
"Bây giờ ta mới là Thánh Đế, đó là bởi vì những năm gần đây ta khổ tâm nghiên cứu đạo ngự thú mới khiến cảnh giới của mình giảm xuống mà thôi".
Nghe thấy hắn ta nói vậy, mấy người đều giật mình.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy chuyện này.
"Sao các ngươi còn không tin chứ!"
Ôn Hiến Chi sốt ruột nói: "Năm đó lúc sư tôn rời đi, ta đã sắp thành Thánh Đế, làm sao qua tám vạn năm vẫn cùi bắp như thế này chứ".
"Không tin các ngươi hỏi sư tôn đi!"
"Được rồi được rồi, ngươi cũng biết đó là chuyện trước kia, không phải bây giờ ngươi chỉ là cấp bậc Thánh Đế sao?"
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Mấy người nghe vậy, lập tức quay người.
Chỉ thấy Tần Ninh đã đứng sau lưng mấy người từ bao giờ.
"Sư tôn, người phải làm chứng cho con!"
"Cút sang một bên".
Tần Ninh nói thẳng: "Bản thân Thánh Ngự Thiên Quyết đã không có thiếu hụt, là chính ngươi làm bậy, còn trách được ai?"
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì buồn khổ nói: "Sư tôn, cũng không phải là người không hiểu con".