“Ca, ca làm sao thế? Ta nghe tứ muội nói ca trở về rồi, ta sợ hết hồn, về sau mới biết, đây là… thay hình đổi dạng!”
“Ca, mấy chục vạn năm nay ca không ở đây, ta nhớ ca chết mất, lão đầu tử để ta ngủ quá lâu, bản thân ta cũng lười ra ngoài, quá nhàm chán. Cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn này mới ra ngoài hoạt động một chút, bị một nhóm nít ranh náo loạn, không thể nào yên ổn”.
“Ca, ca trở về thật tốt, giúp ta đánh Tiên Vũ Sinh một trận đi! Tên tiểu tử đó bây giờ điên rồi, chỉ là bước vào Vương Giả trước ta sớm một bước, cũng không biết ngông cuồng cái gì!”
Tiên Hàm trở mình nói một đoạn dài, mặt không đỏ, không thở mạnh.
“Tiểu tử có tiền đồ, Vương Giả trong tầm mắt!”
Nghe thấy vậy, Tiên Hàm cười ha ha: “Hay là ca dạy ta đi, trận đánh năm đó kéo dài nặng nề quá!”
Tiên Hàm cười ha ha, nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên.
“Hai vị này là tẩu tử sao?”
Tiên Hàm nhất thời cười hì hì nói: “Ánh mắt lão ca tốt quá, chào các tẩu tử, tại hạ Tiên Hàm, một trong tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên, Thiên Nhân thất bộ”.
“Sau này trên đại lục Thiên Ngoại có kẻ nào bắt nạt các tẩu tử thì báo tên của ta, ca ta là Vương Giả ra mặt, ta dưới Vương Giả ra mặt, toàn bộ được giải quyết!”
Nghe thấy lời này, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên gật đầu cười không biết gì.
Nhưng Tần Ninh đáp lại: “Tiểu tử này có thể sai khiến, không sao”.
Tiên Hàm cười ha ha một tiếng: “Ca, ta dẫn ca đi gặp lão đầu tử!”
Tiên Hàm nói xong liền rút lui bình phong, hắn ta kéo Tần Ninh, cười ha ha nói: “Lão đầu tử những năm nay buồn bực thì cũng buồn bực rồi, cả ngày không biết mân mê thứ đồ chơi gì”.
Lúc này, Ảnh Tiên Trận Tiên phía sau nghe thấy lời này liền cạn lời.
Trên toàn bộ Thiên Ngoại Tiên cũng chỉ có Tiên Hàm dám nói Trấn Thiên Vương như vậy mà còn sống đến bây giờ.
Ngược lại Cốc Tân Nguyệt thì hiểu.
Nhưng Diệp Viên Viên đầu óc lại mơ hồ.
Tần Ninh cũng không giải thích thêm, giải thích muộn chút cũng không sao.
Mấy thân ảnh tiến vào nơi sâu trong Thiên Ngoại Tiên.
Dọc theo đường đi, Tiên Hàm miệng nói không ngừng.
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đều cảm thấy cái tên Tiên Hàm này thật sự rất hưng phấn.
Hai người cũng ngạc nhiên.
Một vị Thiên Nhân thất bộ không có dáng vẻ như vậy, đối mặt với Tần Ninh tự xưng làm đệ, đủ để nhìn ra năm đó hai ngươi này quan hệ sâu sắc thế nào.
Chỉ là đi sâu vào hiện ra có một đoạn đường.
Cốc Tân Nguyệt kéo vạt áo Tần Ninh.
“Sao vậy?”
“Chàng và Tiên Hàm rất quen thuộc sao?”
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được vẫn hỏi.
“Đương nhiên!”
Tiên Hàm lúc này cười nói: “Từ nhỏ ta chính là được ca đánh mà lớn lên, tuyệt học này của ta đều là ca truyền cho ta”.