"Tìm khắp khu vực thành Đông và thành Tây mà vẫn không thấy Dương Thanh Vân đâu, có lẽ Dương Thanh Vân đã đi vào khu vực thành Nam hoặc thành Bắc rồi xảy ra việc gì rồi".
Tần Ninh thành thật nói: "Không tìm thấy người, lòng ta bất an lắm".
Lý Tồn Kiếm lập tức hiểu ra.
"Tần công tử, thuộc hạ có một kế hoạch".
Lý Tồn Kiếm khom người thưa: "Nếu người gióng trống khua chiêng đi tìm đệ tử, thì lỡ như... thuộc hạ nói là lỡ như thôi... Lỡ như Dương công tử đã chết, mà lại do Lôi Hỏa lâu và Nhất Phẩm đường làm thì chắc chắn bọn họ sẽ phá hủy hết mọi chứng cứ!"
"Chi bằng, cứ nói đó kẻ thù lớn nhất của người, chỉ có thể bắt sống không được giết chết, rồi treo giải cho bọn họ tìm kiếm".
"Kể từ đó, cho dù Dương công tử gặp nguy nan, thì chắc chắn cũng sẽ có người tới giúp!"
Nghe vậy, Tần Ninh có hơi sửng sốt.
"Lời ngươi nói hợp lý đấy!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Cứ dựa theo lời người nói là được rồi!"
Tần Ninh không khỏi thầm mắng bản thân mình, đúng là quan tâm quá sinh loạn mà.
Nếu bản thân gióng trống khua chiêng tìm kiếm, thì e rằng sẽ xuất hiện phiền phức rất lớn.
Cách làm này quả thật rất tốt.
"Nếu đã như vậy thì hẹn bọn họ ba ngày sau gặp nhau, còn về địa chỉ gặp mặt, cứ cho bọn họ lựa chọn, chỗ nào ta cũng đồng ý, đỡ cho bọn họ nghĩ là ta lập kế hại họ vậy!"
"Vâng!"
Lý Tồn Kiếm lập tức nhận lệnh làm việc.
Bốn người Chu Phong và Hứa Thiên Khánh lần lượt đứng dậy.
"Tần công tử, nếu như đã xong, bốn người chúng ta đi cùng người..."
"Các ngươi đi theo làm gì?"
Tần Ninh bình thản nói: "Đến nhiều người quá, không phải sẽ dọa bọn họ sao?"
Bốn người nghe vậy, không biết phải nói gì nữa.
Dọa bọn họ hả?
Một người như Tần Ninh là đủ để dọa bọn họ rồi! Nếu chúng ta không đi theo, thì không phải người hơi thiếu khí thế à?
Tần Ninh không quan tâm mấy chuyện đó.
Tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài.
Trong Nhất Phẩm đường.
Khi nhận được thiệp mời, ánh mắt Nhất Kiếm tiên sinh trở nên thay đổi.
"Tần Ninh mời ta và Lâu Động Thiên đến tán gẫu sao?"
Vẻ mặt Nhất Kiếm tiên sinh lộ đầy sự ngạc nhiên.
"Đường chủ, tên Tần Ninh này có dã tâm quá lớn rồi, thâu tóm khu vực thành Đông và thành Tây rồi mà vẫn còn chưa đã nữa!"
"Đúng vậy, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến mà, hòng thâu tóm luôn cả khu vực thành Nam và thành Bắc!"
"Đường chủ, người không thể đến đó được, để ta đi triệu tập thuộc hạ đi xử lý tên khốn nạn này!"
"Trở về!"
Nhất Kiếm tiên sinh quát lớn: "Giết hắn sao?
Ngươi giết được không?
Long Phong Xuân là Hư Thánh tầng chín mà cũng đã chết trong tay hắn, ngươi nghĩ rằng giết hắn là việc đơn giản sao?"
Vừa dứt lời, đám người lần lượt dừng chân.
"Bảo chúng ta tự chọn địa điểm à?"
“Tên Tần Ninh này rốt cuộc muốn làm gì chứ, thâu tóm khu vực thành Đông với thành Tây mà còn chưa đủ hay sao mà định thâu tóm luôn cả thành Thanh Ma sao?"
Lúc này Nhất Kiếm tiên sinh vô cùng nhức nhói.
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Lâu Động Thiên cũng nhận được tin tức.
"Cái gì?"
Lâu Động Thiên ngạc nhiên hỏi: "Tần Ninh mời ta và Nhất Kiếm tiên sinh đến nói chuyện phiếm hả?"
Nói chuyện phiếm gì chứ?
Tán gẫu cái quần đùi!
"Tên khốn này định làm gì vậy?"
“Hắn tính chiếm luôn thế lực của ta và Nhất Kiếm tiên sinh, để rồi làm bá chủ của cả thành Thanh Ma hay sao?"
Lúc này, trong lòng Lâu Động Thiên tràn ngập sự phẫn nộ.
Lâu Động Thiên không thể không tức giận! Tần Ninh khinh người quá đáng mà!