Lúc này, bọn họ không để bụng việc tộc Đoạn Tình bị Tần Ninh tiêu diệt hết nhuệ khí.
“Chuyện này chúng ta cũng không rõ tình hình, có lẽ là Đoạn Ứng Thiên tự ý...”, Khương Nhân ngay lập tức nói: “Chuyện này tại hạ chắc chắn sẽ bẩm báo với trưởng tộc, cho Tần công tử một lời giải thích”.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn Khương Nhân nói: “Yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng nhất định phải cho ta một lời giải thích”.
Lúc này Khương Nhân nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
Đoạn Ứng Thiên là cảnh giới Đại Thánh Vương, giống như hắn ta, Tần Ninh...làm sao lại giết được?
Đương nhiên hắn ta biết Tần Ninh đã giết Thánh Vương, Thánh Hoàng ở Cửu U Đài.
Nhưng, đó là dựa vào ngoại lực.
Hơn nữa, Tần Ninh hiện tại cho dù là Thiên Thánh thập phẩm, cũng không thể một mình giết được Đại Thánh Vương đi?
Nhưng mà, bất luận như thế nào, tạm thời tốt nhất không nên chọc đến Tần Ninh.
Lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Ninh, khí thế trái lại hòa hoãn đi rất nhiều, các bên đều tập trung sự chú ý lên trên người Tần Ninh.
“Mọi người...đang giành giật cái gì?”
Tần Ninh cười nói.
Lúc này, Linh Vũ Ngạn của thế gia Linh Vũ cười nói: “Tần tông chủ đã đến rồi, xin nói thẳng luôn”.
“Đây là địa cung Linh Nguyệt, mộ của Thiên Hồng Thánh Đế mà năm đó Vị Ương Thánh Đế xây dựng cho người yêu của mình.
“Mà trong này có rất nhiều thánh bảo, vừa rồi chúng ta vừa giành giật thánh bảo, vừa đánh giết một trận, mọi người đều giành được thứ gì đó”.
“Hiện tại, mọi người đều đang tranh giành quyền sở hữu Linh cung pha lê trước mặt này”.
Linh Vũ Ngạn vừa nói, vừa chỉ đến phía sau các bên.
Ở đó, có một tòa Linh cung pha lê khổng lồ, sừng sững trước mặt mọi người.
Khác với các Linh cung pha lê khác, tòa Linh cung này nhìn vào như lơ lửng trên không trung, từng bậc thềm nối lên trên, cao cao tại thượng.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Linh cung pha lê, ánh mắt lại khẽ động.
“Sao vậy?”, Diệp Viên Viên ở một bên thấp giọng hỏi.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Linh cung pha lê này, trước đây không tồn tại...”
Không tồn tại!
Lời này vừa nói ra, mấy người bên cạnh Tần Ninh đều kinh ngạc.
Tần Ninh lại nói tiếp: “Hơn nữa, ta đã nói qua, đế trận này chỉ dựa vào bọn họ không thể phá vỡ, sau khi ta tiến vào địa cung Linh Nguyệt đã có người vào đây, phá hủy đế trận ban đầu, nhưng không lấy đi thứ gì ở bên trong này...”
Điều này rất kỳ lạ!
“Có lẽ giống như chàng?”
Tần Ninh đáp lại: “Sở dĩ năm đó ta không lấy thứ gì đi, là bởi vì người của Thánh Thú tông vốn dĩ rất ít, không cần nhiều thánh khí thánh đan như vậy, hơn nữa...về con người của Vị Ương Thánh Đế, thái độ của ta khá mâu thuẫn, mặc dù ông ấy là người tàn nhẫn, nhưng cũng là người chung tình, dù sao đây cũng là phần mộ của Thiên Hồng Thánh Đế, nên ta cũng không động đến”.
Cho đến hôm nay, Tần Ninh vẫn đang suy đoán, người thứ hai tiến vào nơi đây là ai?
Hơn nữa, cũng không mang bất cứ thứ gì đi.
“Sư tôn, người có cần vào Linh cung pha lê xem một chút không?”, Dương Thanh Vân lên tiếng hỏi.
“Đến cũng đã đến tồi, đương nhiên phải xem!”
Thực ra, lần này Tần Ninh rất quan tâm đến Khô Huyết Thánh Thương trong dãy Khô Huyết và cửu đạo võ đạo ý cảnh trong liêu tháp Thanh Hỏa.