Trong ba người, một thanh niên nãy giờ không lên tiếng, ngồi xuống nói: “Nếu đúng là Tịnh Linh Đằng, dù nói thế nào ta cũng muốn có”.
“Khưu Trấn Hải, ngươi đã là cảnh giới Linh Luân tầng bốn rồi mà còn quan tâm đến cái này à?”, Nguyên Chính nói.
“Hơn nữa ngươi lại là thái tử đế quốc Khưu Bình, muốn gì mà không có chứ?”
Nghe thế, Khưu Trấn Hải nhìn Nguyên Chính và Mộc Vũ, buồn bực nói: “Ta không cần nhưng cũng không có nghĩa là người của ta không cần”.
“Hai ngươi là hoàng tử của đế quốc Thiên Nguyên và đế quốc Mộc Nguyên nên chắc hẳn cũng biết, dù được làm thái tử nhưng cũng chưa chắc có thể trở thành Hoàng đế”.
“Ở đế quốc Khưu Bình, phụ hoàng ta có đến mười mấy hoàng tử, mặc dù hiện giờ ta là thái tử nhưng bị người khác trèo lên đầu, vị trí thái tử cũng không đảm bảo”.
Khưu Trấn Hải hít sâu, không nói thêm gì nhiều.
Nguyên Chính và Mộc Vũ đều gật đầu.
Hoàng gia là nơi không hề có tình thân.
Anh em tàn sát lẫn nhau, cha con trở thành kẻ thù là chuyện bình thường.
“Hoàng tử Chính, hoàng tử Chính!”
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Mấy võ giả thở hổn hển chạy đến nói: “Hoàng tử Chính, lúc nãy có ba người đã trèo lên đỉnh núi”.
Nguyên Chính sửng sốt nói: “Có nhìn rõ không?”
“Chắc chắn, ba người đó trèo lên đỉnh núi rồi”.
Lúc này Nguyên Chính trầm ngâm một lát sau đó nhìn Khưu Trấn Hải và Mộc Vũ hừ một tiếng: “To gan thật, lại có người dám tranh đoạt với chúng ta!”
“Nguyên Chính đừng làm bậy!”
Lúc này Mộc Vũ nói: “Ngộ nhỡ là người thượng quốc thì không dễ giải quyết đâu, tốt nhất đừng để xảy ra mâu thuẫn gì”.
“Sợ gì chứ?”
Nguyên Chính hừ một tiếng: “Dù có là người thượng quốc, chỉ cần không phải là bảy thượng quốc lớn thì đế quốc Thiên Nguyên, đế quốc Khưu Bình và đế quốc Mộc Nguyên – ba trong mười đế quốc lớn chúng ta còn phải sợ một thượng quốc sao?”
Khưu Trấn Hải và Mộc Vũ gật đầu.
Ba đế quốc lớn của họ đều nằm trong mười đế quốc lớn, đất nước được cường giả cảnh giới Địa Võ canh giữ, ba nước lại liên minh với nhau thì đúng thật là không cần sợ thượng quốc.
“Nếu đã vậy thì chúng ta mau đi xem sao”.
Mộc Vũ giục: “Nhỡ đâu người khác chiếm được tiên cơ thì không hay”.
“Được!”
Ba người lập tức dẫn theo một đám người lên đỉnh núi.
Tịnh Linh Đằng có giá trị không nhỏ, hơn nữa là vật quý hiếm, Tịnh Linh Đằng này vô cùng khó tìm.
Nhưng điều bất đắc dĩ nó lại là vô cùng quý giá với võ giả cảnh giới Linh Luân và Linh Đài.
Ba đoàn người ngựa của ba đế quốc lớn dần đến gần đỉnh núi…
Lúc này ba người Tần Ninh đứng vững trên đỉnh núi.
Xung quanh đỉnh núi này tràn ngập chướng khí màu đen, hít sâu một hơi, khí vào trong phổi thì lại cực kỳ nóng.
Tần Ninh nói: “Hít chướng khí màu đen này vào người trong thời gian ngắn thì không sao nhưng cũng không thể ở lại quá lâu”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh lại nói: “Lần này Sương Nhi vào trong hang Tụ Quỷ vận dụng Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, cô sẽ biết nên làm thế nào”.
Hang Tụ Quỷ?
Sắc mặt Vân Sương Nhi trắng bệch, chỉ nghe đến tên thôi đã thấy rất đáng sợ rồi. Tần Ninh cười nói: “Không sao, cô chỉ cần ở trong hang quỷ chuyên tâm tu luyện là được. Hang Tụ Quỷ này là nơi đã tồn tại hơn một kỷ nguyên rồi nên sẽ có chân nguyên cần cho việc tu luyện của cô, hơn nữa không cần phải trải qua quá trình chuyển hóa…
Rất có lợi cho cô!”
Vân Sương Nhi gật đầu.
“Ta và Viên Viên đợi cô ở ngoài, cô cứ chuyên tâm tu luyện là được”.
“Vâng!”
Vân Sương Nhi gật đầu.
Lúc này Tần Ninh đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt về phía trước.
Cách đó không xa là một bãi cỏ xanh mướt, từng sợi dây leo vươn cành ra trên đồng cỏ đó.
Những dây leo này chằng chịt và xếp chồng lên nhau.
“Đây là Tịnh Linh Đằng!”
Diệp Viên Viên nhìn những dây leo xanh mướt đó nói: “Gột rửa Linh Đài, linh dược liên kết linh luân, có thể luyện ra Tịnh Linh Thanh Đan”.
“Ừ”.
Tần Ninh ngồi xổm xuống kéo Tịnh Linh Đằng, từng bước về phía trước.
Tịnh Linh Đằng quả thật rất quý, nhưng nó lại chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Hiện giờ hắn chủ yếu tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, tôi luyện cơ thể, làm linh khí vững chắc, Tịnh Linh Đằng không có tác dụng gì khác.
Bàn tay Tần Ninh liên tục kéo Tịnh Linh Đằng như đang tìm gì đó.
Cuối cùng Tần Ninh khẽ vung tay.
“Là nơi này!”
Hắn nhổ tận gốc Tịnh Linh Đằng.
Ngay sau đó, trên đỉnh núi, giữa những quỷ khí quay cuồng, từng làn sóng nổi lên.
Tần Ninh cầm Tịnh Linh Đằng trong tay, nhìn xuống dưới chân. Ánh sáng lóe lên, một tấm bia đá không có chữ xuất hiện.
Tấm bia đá mọc lên từ vị trí rễ của Tịnh Linh Đằng.
Sau đó một cánh cửa từ từ mở ra.
“Vào đi!”, Tần Ninh nói.
Vân Sương Nhi không dám do dự, lúc này cô ấy bước vào cánh cửa lớn, bóng người bỗng chốc biến mất.
Trên tấm bia không chữ đó bỗng hiện lên hai chữ.
“Hỗn độn!”
Lúc này Tần Ninh hít vào một hơi, tay cầm Tịnh Linh Đằng nhìn chướng khí xung quanh.
“Chúng ta phải đợi ở đây để đề phòng bất trắc”.
Nói rồi, Tần Ninh bẻ gãy Tịnh Linh Đằng, sau đó lấy một bình ngọc ra, hứng từng giọt chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ rễ cây vào trong bình.
Từng giọt chất lỏng trong Tịnh Linh Đằng nhỏ vào trong bình ngọc. Tần Ninh thở ra, sau đó ném sang một bên.
“Công tử làm gì thế?”
“Uống cái này đi!”
Tần Ninh lấy một bình ngọc ra rồi đưa nước của Tịnh Linh Đằng cho Diệp Viên Viên: “Phải đợi ở đây vài ngày nên chướng khí này sẽ gây tổn hại rất lớn với sức khỏe, cô uống cái này thì sẽ không sao nữa”.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Diệp Viên Viên vẫn làm theo.
Uống xong, Diệp Viên Viên lập tức cảm nhận được từng luồng linh khí đang lưu động trong người mình.
Trong từng hơi thở, nàng phát hiện chướng khí này xâm nhập vào người đã được chắt lọc ra tia linh khí
“Mấy chướng khí này vốn dĩ là linh khí bị nhiễm bẩn, hơn nữa vô cùng thuần khiết, chất lỏng của Tịnh Linh Đằng có tác dụng tinh lọc rất mạnh”.
Tần Ninh ngồi trên bãi cỏ nói: “Chúng ta ngồi đây đợi đi, có lẽ cần tốn mười ngày đấy”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên gật đầu.
Nàng vừa đạt đến cảnh giới Linh Luân tầng chín, vẫn cần phải củng cố thực lực.
Thực lực tăng vọt nhanh chóng cũng cần sự cải thiện đáng kể trong việc khống chế linh quyết.
Hai người ngồi xếp bằng lại.
Bỗng có tiếng bước chân sột soạt vang lên.
Mấy chục người bỗng xuất hiện.
Ba người đi đầu chính là Nguyên Chính, Khưu Trấn Hải và Mộc Vũ lúc nãy còn đang ở dưới chân núi.
Đỉnh núi bị chướng khí bao phủ, họ hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, bây giờ có vẻ mới nhận ra mặc dù chướng khí ở nơi này có hại với sức khỏe nhưng không làm tổn thương gân cốt.
Mấy chục người bèn đi thẳng đến đỉnh núi.
Nhưng đập vào mắt là hai người mà khi nãy vốn dĩ là ba người mới đúng
Mà lúc này hai người này lại ngồi dưới đất như đã tiến vào trạng thái tu luyện vậy.