Chẳng phải quá nực cười hay sao?
"Hôm nay, nếu các ngươi không giao ra thánh bảo chữa khỏi tay đồ đệ ta, ta sẽ quét sạch Yến gia!"
"Hơn nữa, hôm nay các người không chỉ phải giao ra linh dược, mà từ bây giờ trở đi, đồ nhi của ta và Thanh Minh hễ có gì ngoài ý muốn ở Thanh Châu, Yến gia các ngươi đều phải gánh trách nhiệm!"
Vừa dứt lời, nhiều đệ tử của Yến gia hừng hực lửa giận.
Đều phải chịu trách nhiệm sao?
Do Yến gia làm, Yến gia phải gánh lấy, mà không phải do Yến gia làm, Yến gia vẫn phải gánh tội luôn à?
Tần Ninh quá ngang ngược rồi!
Vừa dứt lời, Tần Ninh tựa lưng vào ghế, nhìn về phía trước, nói tiếp: "Lời muốn nói đã nói hết cả rồi".
"Hôm nay, ta đưa cho các ngươi sự lựa chọn rồi đấy".
"Một là lấy ra thánh bảo chữa khỏi bàn tay của đồ đệ ta!"
"Còn không thì hôm nay sẽ là ngày Yến gia diệt vong!"
Lúc này, tất cả lặng ngắt như tờ.
Tần Ninh ngồi im tại chỗ, không vội vàng.
"Lấy gì? Lão phu lấy cái đầu ngươi ấy!"
Một tiếng gào giận dữ bỗng truyền đến.
Yến Vân Hiên nổi giận rồi.
Tên Tần Ninh này quá đỗi ngông cuồng.
Nếu không giết hắn, còn đâu uy nghiêm của Yến gia chứ!
Yến gia vốn là bá chủ của cả vùng đất này, suốt mấy vạn năm qua, còn chưa có người nào dám lớn lối như vậy!
Rầm...
Yến Vân Hiên lập tức lao ra, một cái bánh xe màu xanh bỗng xuất hiện, lao vun vút đi.
Cùng lúc đó, Xích Vũ Thiên Phong Điêu bắt đầu dang rộng đôi cánh, từng chiếc lông vũ ùn ùn kéo đến.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng nổ lần lượt vang lên.
Một người một chim đều lùi về phía sau, mặt đối mặt.
Sau đòn đó, dáng vẻ của Xích Vũ Thiên Phong Điêu vẫn rất tao nhã.
Thế nhưng, bụng của Yến Vân Hiên đã xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Trực diện đối đầu, thua!
"Chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương mà thôi, dựa vào đâu mà ngang ngược?"
Tần Ninh bình thản nói: "Có vẻ như, Yến gia không chấp nhận lời đề nghị của ta rồi, vậy thì hôm nay, Yến gia sẽ không còn tồn tại nữa, Yến Châu đổi chủ, ta cảm thấy khá tốt đấy!"
Sắc mặt Yến Thần lạnh lùng, giọng điệu lạnh hơn, nói: "Tông chủ Tần Ninh, ngươi đến đây sinh sự như thế, ngươi cho rằng Yến gia ta dễ chơi thật à?"
"Ít nhất trong mắt ta... Yến gia chả là cái thá gì cả!", Tần Ninh thản nhiên nói.
Giờ phút này, ba người đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão từ từ bước ra, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Khí tức của ba vị Thánh Vương lan ra xung quanh, tuy đệ tử của Yến gia đều cảm nhận được sức ép đầy áp lực từ nó, nhưng đáy mắt họ cũng lộ ra lòng tôn sùng rực cháy.
Đây chính là Thánh Vương của Yến gia!
Một vị Thánh Vương có thể che chở Yến gia hàng vạn năm.