Từ cảnh giới Địa Vị hậu kỳ rồi đến cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Cột Thiên Vị phía sau dần dần hiện ra.
Một nguồn khí tức dồi dào như từ trên trời giáng xuống, hoặc như là từ bên trong cơ thể của Tần Ninh hiện ra.
Cảnh giới Thiên Vị!
Tần Ninh trong khoảng thời gian này đã từ cảnh giới Địa Vị hậu kỳ tấn thăng lên cảnh giới Thiên Vị.
Giờ phút này mọi người đều kinh ngạc không thốt thành lời.
Có mẹo!
Nhất định là có mẹo, tên này biết bí mật ở nơi đây, dựng ngược leo núi có thể trợ giúp tấn thăng cảnh giới.
Thử xem thì mới biết được!
Nhất thời, từng thân ảnh dưới chân núi học theo Tần Ninh, lần lượt trồng cây chuối leo núi.
Thạch Cảm Đương lúc này lại tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Núi hư vô, hoá ra là đạo lý này!
Thạch Cảm Đương cảm thán một tiếng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu lắm.
Nhìn thấy hai cô gái không hiểu, Thạch Cảm Đương nói tiếp: “Nghĩ mãi mà không ra à?”
“Núi hư vô, núi hư vô, ngọn núi này không phải là một ngọn núi bình thường mà là một đỉnh núi tụ tập bao trùm linh khí.
Các cô cẩn thận cảm nhận, bên trong ngọn núi, trong mỗi một tảng đá cũng đều ẩn chứa linh khí, quả thật là núi linh thạch.
Chỉ có điều núi hư vô này chồng chất từ dưới lên, cho nên linh khí đi ngược, nếu võ giả đi thẳng lên thì tuyệt nhiên sẽ không cảm nhận được sự ảo diệu của núi hư vô.
Lộn ngược đi lên thì sẽ linh khí sẽ xuôi dòng, sẽ tạo ra công năng phụ trợ rất lớn đối với cơ thể, sư tôn chính là dùng cách này để tôi luyện biển linh khí, lột xác thành trụ linh khí đột phá cảnh giới Thiên Vị”.
Nghe thấy lời giảng giải của Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều hiểu ra.
Hoá ra là đạo lý này.
Không đúng!
Nhưng đột nhiên Vân Sương Nhi bỗng dưng mở miệng nói.
Không đúng cái gì?
Ngươi nhìn mấy người kia xem, cũng lộn ngược leo núi nhưng mà không xuất hiện tình huống linh khí rót vào cơ thể.
Diệp Viên Viên lúc này cũng nhìn lại.
Mấy người kia giờ phút này leo núi nhưng lại không hề xuất hiện tình huống giống như Tần Ninh.
Ờm cái này...
Thạch Cảm Đương bây giờ vẻ mặt có chút không chịu nổi.
Không lý nào lại thế!