Một người khác thì nhìn hào hoa phong nhã.
“Tại hạ Lưu Phương Nhi!”
“Tại hạ Lưu Tường!”
Hai người tự giới thiệu.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, Tần Ninh cũng ngồi xuống, lẩm bẩm: “Ta còn đang muốn xem kịch hay mà...”
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì tức giận trừng Tần Ninh.
Hai người kia cũng ngồi xuống.
“Hai vị, thật sự xin lỗi”.
Lưu Phương Nhi chân thành nói: “Những đám lính đánh thuê này đến từ thành Lưu Diễm, là Lưu Diễm các chúng ta cai quản không chu toàn, khiến hai vị gặp phải rắc rối”.
“Có lẽ sẽ còn người khác nữa, tối nay hai vị có lẽ sẽ không được an toàn đâu”.
Hai người nói xong, nhưng cũng nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Thật sự không thể dời mắt.
Cho dù là gặm xương thú thì cũng xinh đẹp khiến người ta không kiềm chế nổi như cũ.
“Đã như vậy...”
Tần Ninh cười nói: “Hai vị cũng đừng đi vội, ở lại tối nay rồi hẵng đi?”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh.
Cái tên này có ý gì đây?
“Vậy thì tốt quá!”, Lưu Tường vội vàng đồng ý.
Lưu Phương Nhi lườm Lưu Tường một cái rồi cười nói: “Vậy cũng được, làm phiền quá!”
Mọi người lập tức bận rộn dựng lều dựng trại.
Xong việc, bảy tám người ngồi quanh đống lửa, Tần Ninh tiếp tục nướng thịt.
Trên thực tế, với trình độ của bọn họ, dựa vào linh thạch thì cũng đủ để duy trì nhu cầu hàng ngày.
Có điều, nếu không thưởng thức mỹ vị nhân gian thì đúng là lãng phí.
Võ giả dù sao cũng là con người.
Ăn thêm chút màu mỡ cũng cũng khiến việc tu hành khô khan trở nên vui vẻ hơn.
Từ từ tìm hiểu, Tần Ninh cũng biết được lai lịch của mấy người này.
Lưu Diễm các là bá chủ khu vực quanh đây.
Cũng thuộc loại khá mạnh trong đại lục Thiên Long.