"Tần công tử, không biết có tin tức thì nên truyền tin cho ngài như thế nào đây!". Phong Vô Cực khách khí nói.
"Cứ đến Thánh Thú tông tìm ta, báo tên của ta là đủ".
"Được!"
Tấn Triết ở bên cạnh nghe vậy thì nhếch miệng.
Báo tên Tần Ninh?
Chỉ sợ là vô dụng thôi!
Phong Vô Cực rời đi.
Tần Ninh nhìn thoáng qua phía trước, duỗi lưng, cười nói: "Thánh Thú sơn nằm trong dãy Thánh Thú sơn, Thánh Thú tông nằm trong Thánh Thú sơn!"
"Tấn Triết, dẫn đường đi!"
Tấn Triết nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng làm loạn nhé!"
"Biết rồi!"
Lại một lần nữa nghe đến lời này, Tần Ninh thật sự muốn giết người.
Dọc theo con đường này, cũng không biết hắn đã nghe câu “đừng làm loạn” bao nhiêu lần rồi.
Hắn nhìn giống người xấu như vậy sao?
Ba người cùng xuống thuyền, rời khỏi bờ sông, đi vào trong núi...
"Từ nơi này đi khoảng ba ngày là có thể đến dãy Thánh Thú sơn".
Tấn Triết giờ phút này lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Tuy nói Thánh Thú tông tương đối ít người, nhưng quay về Thánh Thú tông thì cảm giác vẫn khá thoải mái.
Tần Ninh nhìn về dãy núi, thần sắc cũng có chút phức tạp.
Trở lại chốn cũ!
Không biết hiện tại Thánh Thú tông có bộ dạng gì nữa.
Ba người đi xuyên qua dãy núi, tốc độ không nhanh không chậm.
Núi rừng tĩnh mịch tạo cho người ta mấy phần ấm áp...
"Cả vùng núi này là dãy Thánh Thú sơn, mà Thánh Thú tông chúng ta thì nằm ở khu vực trung tâm. Cũng là vì Thánh Thú tông chúng ta chiếm cứ nơi đây cho nên mới đặt là Thánh Thú sơn".
Tấn Triết rất là tự hào nói: "Tuy nói Thánh Thú tông có ít đệ tử, nhưng dù sao cũng là một tông môn, bên trong có Thánh Vương vô địch tọa trấn. Tuy rằng thánh vực Thiên Hồng này ít người biết đến, nhưng nếu có một ngày Thánh Thú tông chúng ta xuất động thì chính là nổi tiếng thiên hạ".
"Chẳng qua mấy năm gần đây sư tổ không hỏi thế sự, cho nên chúng ta cũng không muốn người khác biết đến!"
Tần Ninh gật đầu, không nói nhiều.
"Hơn nữa, đừng nhìn Thánh Thú tông người ít mà khinh, kiến trúc đình đài chúng ta cũng không ít đâu. Thánh Thú sơn kéo dài trăm dặm, tổng cộng số lầu các cung điện to nhỏ phải đến hơn vạn đấy..."
"Chẳng qua là lâu lắm không được tu sửa, cũng không ai ở lại, đoán chừng là bụi bặm bám đầy rồi..."
Tấn Triết giờ phút này cũng nói nhiều hơn, giới thiệu cho Tần Ninh cùng Tề Bác biết về Thánh Thú tông.
Ba người đi bình tĩnh hết ba ngày, cuối cùng cũng đến Thánh Thú tông.
Khu trọng tâm của dãy Thánh Thú sơn!
Một mảnh núi rừng liên miên bất tuyệt, nhìn từ đằng xa cũng thấy có chút cung điện, lầu các như ẩn như hiện.
"Phía trước chính là Thánh Thú tông!"
Tấn Triết vui vẻ nói: "Nhiều năm rồi không trở về, không biết hiện tại tông môn thế nào rồ đây..."
Tề Bác giờ phút này lại chỉ phía trước, nói: "Cờ của Thánh Thú tông các ngươi tươi sáng nhỉ, nhìn như là... Một vầng mặt trăng..."
"Cờ quạt gì?"