Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần trần bình tĩnh nói: “Việc cấp bách bây giờ là xem thử có thể làm cho Tề Bác sống lại hay không, những chuyện khác để đó tính sau”.





“Vâng!”





Tần Ninh nhìn Tề Bác, hắn nói khẽ: “Tiểu tử này, trong lòng hắn ta không muốn sống nữa…”





Hắn có thể cảm giác được rằng tuy chính hắn hao hết tâm tư tụ ba hồn bảy phách của Tề Bác lại, nhưng mà hồn phách trong thân thể Tề Bác vẫn cứ ra sức hỗn loạn.





Việc này cứ kéo dài khiến cho hồn phách của hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng.











May mắn thay, Linh Hỗn Thần Thiết trong từ đường Khánh Vương phủ lại là vật bất phàm, cứu Tề Bác, ắt không thành vấn đề.





Đêm dần khuya, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đầy sao.





Trong phòng, Tần Ninh cầm một cây gậy sắt, không ngừng bổ sung hồn lực và phách lực.





Nhịp thở của Tề Bác cuối cùng đã dần ổn định trở lại.





"May mắn là có Linh Hỗn Thần Thiết, nếu không thì có là thần tiên hạ phàm cũng bó tay".





Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, thở ra một hơi rồi nói: "Giờ đợi hắn ta tỉnh dậy đi!"





"Tổ sư thúc!"





Đến bây giờ, Tấn Triết không nhịn được nữa bèn hỏi: "Liệu có thể giữ được thần trí không?"





Khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn ở chung với tên ngốc Tề Bác đó, lâu ngày tất sẽ sinh ra một chút tình cảm.





Con người hắn ta có hơi ngốc nghếch.





Bây giờ lại đột ngột gặp phải biến cố lớn như thế... Quả thật khiến lòng người xót xa.





Tần Ninh nỉ non nói: "Chỉ thiếu hụt một phần trí tuệ thôi, nhưng đấy chưa chắc là chuyện tồi tệ, trí óc luôn dừng lại ở lúc bảy tuổi, hắn ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện, có lẽ điều đó sẽ giúp hắn ta cảm thấy thật hạnh phúc..."





Nghe vậy, Giản Bác và Tấn Triết đều gật gù tán đồng.





Đúng là thế thật!





Sau khi trải qua sự kiện kinh khủng này, khi nhớ lại có lẽ còn đau đớn hơn cả sự lãng quên.





Bây giờ, Tần Ninh cẩn thận quan sát sự thay đổi của Tề Bác.





Cuối cùng, ba hồn bảy vía của hắn ta đã ổn định lại, thế nhưng nó vẫn có chút gì đó bất ổn, nhưng tóm lại sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.





Tần Ninh nỉ non nói: "Trước kia, Tề Bác đã đồng ý giúp chúng ta tìm Địch Nguyên, mà hiện tại có lẽ không làm được rồi..."





"Thế nên, ta nghĩ dù sao mình cũng đã đến thánh quốc Đại Tề, thôi thì tự mình đi tìm cũng được, chẳng qua là... cần phải thay đổi phương pháp".





"Nếu ba người các ngươi đều có danh có tiếng ở thánh quốc Đại Tề thì mặc kệ Địch Nguyên có ở Diệp Vương quận hay là bất cứ quận thành nào đi nữa, hẳn là hắn ta sẽ tìm đến các ngươi nhỉ?"





Tần Ninh vừa nói xong, cả hai người Giản Bác và Tấn Triết đều ngạc nhiên.





Tổ sư thúc... muốn làm gì vậy?





Nhưng vào lúc ấy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng lộn xộn, từng luồng khí tức mạnh mẽ bay vun vút tới.





Chân mày Tần Ninh nhíu lại.





"Nên tới đều đã tới".





Vừa dứt lời, Tần Ninh bình thản nói: "E là lần này phải xen vào việc không đâu rồi".





...





Khánh Vương quận!





Khánh Vương phủ!





Trong sảnh lớn đại điện.





Bây giờ, Tề Tư Tư đang khoác lên mình bộ váy đen dài thướt tha, yên tĩnh ngồi đó.





Ở trước đại sảnh đã có ba bóng người đang lạnh lùng đứng đấy.





Đó là Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK