“Chúng ta đã cắt đứt tất cả các nguồn cung cấp nguyên liệu của nhà hàng bọn chúng rồi mà?”
“Bọn chúng mua nguyên liệu ở đâu vậy?”
Đàn em lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ”.
“Một đàn em đã theo dõi nhà hàng nói rằng có một chiếc xe tải nhỏ đến từ phía Nam, giao nguyên liệu đến cho bọn họ”.
“Hơn nữa các nguyên liệu đều rất phong phú, cái gì cũng có”.
“Bụp!”
Ngô Đức Khải tức giận đá vào bàn trà bên cạnh.
Trương Gia Lương cảm thấy xót xa cái bàn trà của mình, sau đó ông ta vội vàng đứng dậy an ủi Ngô Đức Khải.
“Cậu Ngô đừng lo lắng, cho dù tối nay nhà hàng Hải Giác chính thức mở cửa trở lại, bọn chúng cũng không trụ được hai ngày đâu”.
“Trước tiên chúng ta cần tìm hiểu xem chiếc xe tải nhỏ chạy từ phía Nam này là của công ty nào?”
“Nếu như bọn chúng là của công ty vận chuyển, chúng ta sẽ tìm tới công ty đó”.
“Nếu như là xe cá nhân, vậy thì chúng ta sẽ chặn xe đó lại”.
Nói đến đây, trên mặt Trương Gia Lương lộ ra vẻ xấu xa.
“Đến lúc đó, chúng ta trực tiếp chôn cất tài xế xe tải đó là được rồi!”
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Trương Gia Lương làm loại chuyện này.
Gia đình nhà họ Tiền bọn họ có thể thống trị toàn bộ ngành dịch vụ nhà hàng ở khu vực thủ đô và vùng lân cận là do sử dụng cách phương pháp bẩn thỉu, chơi khăm sau lưng.
Cộng thêm việc được nhà họ Sở ở Kinh Châu chống lưng cho.
Vì thế ở đất thủ đô này, bọn chúng không kiêng nể ai cả.
Đây chính là cáo mượn coi hùm.
Im lặng một lúc, Ngô Đức Khải nói: “Hôm nay chúng ta tới nhà hàng Hải Giác để ăn tối”.
“Tôi muốn xem xem hôm nay bọn chúng dùng cái gì để phục vụ k