Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều được Thánh Đế mạnh nhất chọn.
Đến cả Hạo Thiên và Phong Vô Tình bên cạnh Lý Huyền Đạo cũng được chọn.
Thế mà Ôn Hiến Chi hắn ta, đường đường là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn lại không được chọn...
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn mọi người: “Những người còn lại rời khỏi đây đi, bọn họ nhận được sức mạnh của linh thể xong thì sẽ tự động thức tỉnh, sau đó thực sẽ tăng mạnh”.
“Các ngươi cũng đừng thất vọng, sau này sẽ có cơ hội”.
Nói xong, Tần Ninh bước ra khỏi đại địa, mọi người cũng lần lượt đi ra theo.
Ôn Hiến Chi lại đi theo sát Tần Ninh, nói: “Sư phụ, còn con mà...”
Tần Ninh mới liếc Ôn Hiến Chi, cười nói: “Xem ra là ngươi không được chào đón rồi, những người kia không ai thèm chọn ngươi!”
“Những linh thể đó vẫn giữ lại một chút ý niệm, có sở thích của riêng mình. Ta dựa vào sở thích của bọn họ, cho bọn họ tự chọn đấy”.
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi xấu hổ.
“Vậy sư phụ...”, Ôn Hiến Chi hỏi: “Như Thanh Vân sư huynh là Thánh Tôn ngũ chuyện thì sẽ thăng đến cấp bao nhiêu ạ?”
Tần Ninh suy nghĩ: “Sức mạnh của một vị Thánh Đế viên mãn lúc còn sống có thể giúp nó đến Tiểu Thánh Đế”.
Thánh Đế cấp thấp!
Vậy còn đỡ.
Ôn Hiến Chi thấy thoải mái hơn nhiều.
“Nhưng...”, Tần Ninh nói tiếp: “Những linh thể này ở trong cung Thanh Đế của thành Thanh Đế, là nơi rất thần kỳ, những năm qua cũng hấp thụ sức mạnh thiên địa, có khi còn tích lũy được càng nhiều sức mạnh hơn lúc còn sống”.
“Thanh Vân lần này có khi còn vượt qua được Thánh Đế cấp thấp, cấp cao nữa...”, vượt qua cấp thấp và cấp cao thì tức là Thánh Đế nhất hợp rồi còn gì?
Ôn Hiến Chi nghe vậy, sắc mặt trở nên xấu xí.
Toi rồi!
Hắn ta đã không có phần thì chớ, lần này... toi thật rồi!
Ôn Hiến Chi ảo não cúi đầu ngồi ở bậc thang, Phệ Thiên Giảo cũng đáng thương dựa vào Ôn Hiến Chi, một người một chó nhìn vô cùng nghèo túng.