Hơn mười người Đỗ Huyên và Ly Tu mang đến lại bị thương hơn nửa.
Mười mấy người còn lại đều bị nổ tung người, thiếu mất tay chân, cho dù là Ly Tu cũng máu me đầy mặt, Đỗ Huyên có vẻ tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch.
Đỗ Huyên phun ra một ngụm máu tươi, nổi giận mắng: "Làm sao có thể!"
Ly Tu lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía mặt đất cháy khét, giận dữ nói: "Là đòn tấn công của Sơn Dung Tiêu Thố mới có thể gây ra".
"Tên khốn này, sao lại có thể phóng ra thực lực của Sơn Dung Tiêu Thố được?"
Đỗ Huyên lại không quan tâm đến những chuyện đó, trực tiếp quát: "Đuổi theo!"
Lại bị đùa bỡn!
Lại một lần nữa!
Tần Ninh đáng chết kia, đúng là rất đáng chết.
Cho dù Đỗ Huyên bị thương nhưng vẫn là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, thực lực không tầm thường, còn có thể tiếp tục đuổi theo.
Mà ở bên kia, chín người Tần Ninh chạy trốn bán sống bán chết.
"Uy lực thật lớn..."
Đến bây giờ Giang Tiểu Tiểu vẫn chưa tỉnh táo lại, không dám tin đây là uy lực mà mình bộc phát ra.
"Đáng tiếc...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc không thể trực tiếp giết hết tất cả, cấp thánh trận quá thấp, cho dù có lông của Sơn Dung Tiêu Thố gia tăng thì uy lực cũng có hạn".
Tuy nói như thế nhưng có thể phóng ra uy lực mạnh vậy cũng đã khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi.
"Tiếp theo chỉ có thể xem mạng sống của chúng ta ra sao thôi!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Khó gặp được ai có thể che chở cho chúng ta như Sơn Dung Tiêu Thố lắm".
Sơn Dung Tiêu Thố vốn đã hiếm thấy, mà cũng không phải thánh thú nào ở đây cũng giống như Sơn Dung Tiêu Thố.
Đám người Giang Y Y tăng nhanh tốc độ, không dám dừng lại.
Chỉ là không bao lâu sau, từng tiếng xé gió đã vang lên ở đằng sau.
"Các ngươi chạy trốn được sao, đám khốn kiếp!"
Giọng nói tức giận của Đỗ Huyên bỗng nhiên vang lên.
"Sao tên đó lại nhanh như thế..."