Mấy canh giờ, có thể chịu được sao?
Giờ phút này Tần Ninh lại phủi tay, cười nói: “Được rồi, cứ để cháy trước đi, chúng ta đến chỗ khác nhìn xem!”
“Không sao chứ?”
“Yên tâm đi, tạm thời còn có thể chống đỡ được, cuối cùng mới là quan trọng nhất”.
Dương Thanh Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Tần Ninh lại cười mắng: “Tên nhóc ngươi, không nhìn ra ngươi vẫn còn rất quan tâm đến người cha vợ này nha”.
Dương Thanh Vân gãi đầu một cái, cười nói: “Tiên Nhân vô cùng hiếu thảo với Tiên Vô Tận, nhỡ may sau này Tiên Nhân tới thế giới Cửu Thiên, nếu con không bảo vệ tốt cha của nàng ấy thì rất có lỗi với nàng ấy...”, Tần Ninh gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.
Bốn người cùng nhau đi qua quảng trường, đi vào một ngôi đại điện trước.
Lúc này nhìn cánh cửa của đại điện vô cùng rộng rãi.
Mà trong cửa lớn lại có một loại khí tức mang đến cho người ta cảm giác hơi tĩnh mịch.
Giờ phút này Tần Ninh đi tới cửa trước, đang muốn đẩy cửa vào, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
“Nếu ta là ngươi thì sẽ không tiến vào trong cung điện dễ dàng như thế đâu”.
Giọng nói kia mang theo vài phần từ tính, lại có chút bình tĩnh thản nhiên.
Lúc này mấy người Tần Ninh quay lại nhìn về phía người kia.
“Nhan Chân Dương!”
Lăng Loạn đạo nhân cười ha hả nói: “Nhan Tông chủ cũng nhanh phết đấy”.
“Mấy người các ngươi cũng rất nhanh mà!”
Sau lưng Nhan Chân Dương có không ít người, lúc này bọn họ đang đi qua quảng trường đến một vị trí trước mặt mấy người không xa rồi mới dừng lại.
Nhan Chân Dương lại không thèm để ý đến hai người Tiên Vô Tận và Huyền Chấn đang kêu gào trên cột đá.
“Liệt Nhật cung là chỗ ở của cao nhân Liệt Thiên Thiên Thánh, năm đó người này là một vị cường giả trong Cực Địa, tuy không có danh tiếng nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ.
“Trong Liệt Nhật cung có khả năng cất giữ những thứ mà hắn ta tích góp cả đời”.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía Nhan Chân Dương, chậm rãi nói: “Vậy vì sao ta không thể mở cánh cửa này ra?”
“Có lẽ sẽ có cơ quan!”
“Thật sao?”
Tần Ninh mở cửa lớn ra.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, trong cánh cửa lớn cũng không có động tĩnh gì khác.
Khuôn mặt già của Nhan Chân Dương đỏ ửng.
“Khụ khụ, có lẽ, có lẽ...”, Tần Ninh lại không để ý tới ông ta, mà cất bước đi vào.